Chương 13: Còn nhớ trẫm không?

Ánh mắt của y sáng ngời, mang theo chút ý tranh công trước mặt người mình yêu.

Khi giày của Tiêu Ngôn bước lên thềm đá, Thẩm Hi thiếu chút nữa đã kêu lên, nàng lắc đầu nói: "Không có đâu biểu ca... muội đã xem qua rồi."

Nàng gắt gao giữ chặt tay của Tiêu Độ Huyền, run giọng nói: "Muội nhớ bên kia Trai đường có đèn dư, huynh có thể giúp muội lấy một chiếc về không?"

Thẩm Hi căn bản không biết nơi nào có đèn, nàng chỉ hy vọng Tiêu Ngôn có thể đi lâu một chút, về càng muộn càng tốt.

Có lẽ ánh mắt khẩn cầu của nàng quá nóng bỏng, Tiêu Ngôn ngây ngốc đỏ mặt, gần như là chạy trối chết nói: "Được được, biểu ca sẽ đi lấy ngay cho muội."

Tiêu Ngôn vừa rời đi, Thẩm Hi liền đóng chặt cửa thiền phòng, cả người vì kiệt sức mà mềm nhũn.

Tiêu Độ Huyền nghiêng người, thản nhiên châm đèn lên, sau đó lại ngồi xuống ghế thái sư.

Áp lực nặng nề ùn ùn kéo tới, hắn chỉ ngồi ở đó, cũng đủ khiến Thẩm Hi không thở nổi.

Khí chất của Tiêu Độ Huyền giờ đây so với hắn khi xưa ở Đông cung còn đáng sợ hơn nhiều, hai năm lăn lộn trên chiến trường đã làm hắn từ một thiếu niên có chút suy nhược trở thành một đế vương lòng dạ thâm sâu.

Thẩm Hi ép mình phải từng bước đi về phía trước, cúi đầu khom lưng, giống như trong quá khứ, cần cổ trắng nõn cong thành độ cong tuyệt vọng.

Tuy nhiên, giọng nói của nàng vẫn không ngừng run rẩy: "Bệ hạ…’’

Hàng mi cong dài rũ xuống, nàng quỳ gối đến đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng Tiêu Độ Huyền ngay cả chút lảng tránh yếu ớt đó cũng không cho nàng.

Những ngón tay lạnh như băng siết chặt cằm Thẩm Hi, ép nàng không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Độ Huyền khẽ hỏi: "Còn nhớ trẫm không?’’

Trái tim Thẩm Hi đập điên cuồng, nhưng thứ rơi xuống đầu tiên lại là nước mắt.

Nàng không biết nước mắt liệu có còn tác dụng hay không, nhưng đây là thứ vũ khí cuối cùng của nàng.

Vành mắt Thẩm Hi đỏ hoe, có nước chảy ra, vừa khóc vừa nói: "Thần nữ một khắc cũng không quên được bệ hạ..."

Tiêu Độ Huyền cười nhẹ một tiếng, dùng đầu ngón tay bóp chặt hàm dưới của nàng.

‘’Không quên được? Khi xưa lúc Thẩm tiểu thư phản bội trẫm, hình như cũng không phải nói như vậy."

Ánh mắt hắn mang theo áp bức vô hình, khiến hơi thở yếu ớt của nàng ngày càng trở nên rối loạn.

Năm đó tất cả mọi người đều cho rằng Thái tử nhất định sẽ thất thế, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ trở mình tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Tề vương?

Những ký ức u ám bị xé toạc, chỉ mang đến hỗn loạn và hoang mang, nhưng sau khi sự sợ hãi vượt qua giới hạn, suy nghĩ của Thẩm Hi ngược lại rõ ràng hơn rất nhiều.

Tình huống này dù sao cũng không thể tệ hơn so với lúc đó được, nàng nhất định phải tìm cách thoát khỏi thế cờ chết này.

Thẩm Hi siết chặt lòng bàn tay, nước mắt chảy xuống, nắm lấy tay áo Tiêu Độ Huyền, khẩn thiết nói: "Bệ hạ, chuyện năm đó cũng không phải là chủ ý của thần nữ, đều là người của Tề vương ép buộc thần nữ phải làm như vậy..."

‘’Thần nữ lúc ấy đã hạ quyết tâm, dù cho ngài có bị phế truất thì thần nữ cũng sẽ vì ngài mà thủ tiết cả đời." Nàng buồn bã nói: ""Đều là người của Tề vương bức bách thần nữ…’’

Thẩm Hi biết rất rõ dáng vẻ yếu đuối đáng thương của mình dễ khiến nam nhân sinh lòng thương tiếc.

Nhưng Tiêu Độ Huyền lại chỉ chậm rãi vuốt nhẹ lên cánh môi nàng, đạm mạc hỏi: "Là thật như vậy sao?"