Chương 12: Trưởng thành rồi

Thân thể Thẩm Hi lập tức cứng đờ, nàng mím chặt môi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Đúng rồi, Tiêu Độ Huyền ghét nhất chính là chờ đợi.

Hắn sinh ra đã ở trên vạn người, tôn quý vô song, không ai có thể so sánh, từ trước đến nay cũng chỉ có người khác đợi hắn.

Từ ghế thái sư đến cửa thiền phòng chỉ cách nhau vài bước, Thẩm Hi không dám tưởng tượng nếu còn chần chừ thêm nữa Tiêu Độ Huyền sẽ làm ra cái gì.

Nhưng Tiêu Ngôn vẫn ngây thơ như cũ.

Y quay đầu nhìn bốn phía, cảnh giác nói: "Vừa rồi có phải có tiếng động gì không?"

‘’Biểu muội bình hường hiếm khi ra khỏi phủ, nên có một số việc có thể không biết." Tiêu Ngôn đặt tay bên hông, rút ra bội kiếm: "Thanh Vân Tự tuy ở Thượng Kinh, nhưng dù sao cũng được xây gần núi, vẫn có thể có thú dữ ẩn núp."

Tiêu Ngôn bước nhanh vài bước ra xung quanh, cẩn thận dò xét, ngay cả những cành cây khô chôn dưới tuyết cũng không bỏ qua.

‘’Còn có chuyện như vậy sao?" Thẩm Hi miễn cưỡng cất tiếng nói.

Dáng người Tiêu Ngôn cao ngất như vậy, lời nói cũng đáng tin như vậy, nhưng nàng lại không thể cảm nhận được một chút an ủi nào.

Bởi vì thú dữ thật sự lúc này đang ở phía sau nàng.

Trong bóng tối dày đặc, thân hình nam tử ngày càng kề sát người Thẩm Hi, đôi tay lạnh như băng kia thậm chí đã chạm đến dây buộc thắt lưng nàng.

Thẩm Hi không ngừng run rẩy, cảm xúc hoảng sợ đang nhanh chóng lan tràn, nàng gần như không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được nét mặt của Tiêu Độ Huyền lúc này.

Hắn đã hết kiên nhẫn rồi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, vành mắt nàng đỏ lên, khẩn trương nói: "Ngài, ngài có thể tránh đi một lát được không, ta lập tức sẽ bảo huynh ấy rời đi..."

Thẩm Hi quá mức sợ hãi, ở trước mặt hôn phu bị nam nhân khác ôm ấp, mà người nam nhân đó còn là hoàng thúc của y, nếu chuyện này bị phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng người phía sau chỉ nhẹ nhàng mơn trớn eo nàng, cười lắc đầu.

Ngón tay của hắn rõ ràng lạnh như băng, nhưng Thẩm Hi chỉ cảm thấy nóng đến cực điểm, cảm giác bỏng rát lan tỏa khắp cơ thể, khiến ngay cả chiếc đèn l*иg mỏng manh trong tay nàng cũng cầm không nổi.

Nàng giãy giụa rất nhỏ nhưng ở trước mặt hắn, hành động đó ngược lại giống như vừa muốn đón nhận lại vừa muốn cự tuyệt.

Tiêu Độ Huyền cười khẽ một tiếng, bàn tay đặt trên eo nàng dùng sức hơn, như một lời cảnh cáo, cùng lúc đó là giọng nói trầm thấp của hắn vang bên tai nàng: "Tiểu Hi, trưởng thành rồi.’’

Cơn đau nhói bất ngờ ập đến, Thẩm Hi phải cắn chặt môi dưới mới không kêu lên thành tiếng.

Trong lúc căng thẳng, đèn lụa vô tình trượt khỏi tay, lảo đảo lăn ra xa, ánh sáng yếu ớt của nó dần chìm vào trong tuyết, các hoa văn chim chóc cũng dần ảm đảm.

Thẩm Hi cắn chặt răng, cố nén run rẩy gọi Tiêu Ngôn: "Biểu ca, đèn của muội hỏng rồi, có lẽ không dùng được nữa… huynh, có thể giúp muội tìm cái khác không?"

Tiêu Ngôn thu hồi trường kiếm trong tay, nhanh chóng trở lại, nhặt chiếc đèn lụa bị hỏng lên: "Đừng lo, ta sẽ sửa nó.’’

‘’Biểu ca, đừng xem nữa, nó thật sự không thể dùng được nữa đâu.’’

Trái tim Thẩm Hi thật sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, bờ vai không ngừng run rẩy, các khớp ngón tay cũng ngày càng lạnh băng, cảm giác hổ thẹn mãnh liệt khiến khóe mắt nàng đỏ lên.

Vị hôn phu đang đứng dưới thềm đá, cúi đầu cẩn thận giúp nàng kiểm tra chiếc đèn.

Nhưng lúc này, vòng eo của nàng lại đang bị nam nhân khác giữ lấy, tùy ý thưởng thức.

"Chỉ là tim đèn bị hỏng thôi biểu muội." Tiêu Ngôn cười nói: "Ta nhớ đây là chiếc đèn mà muội thích nhất, biểu ca nhất định sẽ sửa lại nó cho muội, trong thiền phòng chắc là có dụng cụ.’’