Nhưng kỳ lạ là sau một màn ám muội ban nảy, Tiêu Độ Huyền không còn nhìn về phía nàng nữa.
Còn khác với nàng, các biểu tỷ và đường tỷ đã sớm thành thân, đi ra ngoài cũng không còn mang danh nữ nhi khuê các nữa mà là phu nhân của các quan đại thần.
Tân đế ân cần thăm hỏi phu quân của các nàng ấy, mọi người đều thụ sủng nhược kinh*.
*Được sủng ái mà lo sợ.
Chỉ khi lướt qua nhau, Tiêu Độ Huyền mới nhẹ giọng hỏi Thẩm Hi một câu: "Sắp phải gả đi rồi à?’’
Nàng cắn chặt môi dưới, cúi đầu đáp: "Vâng."
Hắn mang theo ý cười, hời hợt nói: "Rất tốt.’’
Tiêu Độ Huyền thần sắc vẫn như bình thường, ánh mắt nhìn Thẩm Hi tựa hồ chỉ mang theo chút quan tâm đối với vãn bối, khiến cho cái chạm vừa rồi như thể chỉ là ảo giác của nàng.
Thẩm Hi chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng ông trời không chiều lòng người.
Ngoài đại điện một mảnh âm u, rõ ràng còn chưa tới hoàng hôn mà trời đã tối hẳn.
Tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, phủ xuống một tầng thật dày, còn có xu hướng càng lúc càng lớn.
Thanh Vân Tự nằm trên sườn núi, nếu có tuyết lớn phủ kín, không mất một hai ngày cho tuyết tan cũng khó có thể xuống núi.
Mấy ngày trước thời tiết vẫn tốt, đột nhiên sao lại biến đổi thế này?
Thẩm Hi nhíu mày, cảm xúc thấp thỏm trong lòng tiếp tục dâng lên, rõ ràng là trong ngày tuyết lạnh giá nhưng trên trán nàng lại thấm ra mồ hôi.
Các thị vệ đi theo bên cạnh Tiêu Độ Huyền cũng đều nhíu mày.
Vẻ mặt hắn ngược lại rất bình thản, chỉ phân phó: "Đi xem thử, còn có đường để xuống núi không."
‘’Nếu không thể xuống núi." Hắn nhẹ nhàng lướt qua một thân ảnh đang tinh thần bất an: "Thì tạm trú lại trong chùa đi.’’
Đám tùy tùng vội vàng tuân lệnh đi thăm dò, sau cùng nhận được tin tức đúng là đường xuống núi đã bị tuyết che kín.
Cũng may Thanh Vân Tự thường xuyên có lữ khách lui tới, nên có rất nhiều thiền phòng.
Nếu như là một mình đến đây, dù cho phải mạo hiểm đội tuyết, Thẩm Hi cũng sẽ tìm cách rời khỏi.
Nhưng nàng lại đến cùng với mọi người, nên dù có không bằng lòng cách mấy cũng phải chấp nhận.
Lý trí rõ ràng nói cho nàng biết, bão tuyết bất ngờ là điều không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng lại luôn có một giọng nói khác nhắc nhở nàng phải cẩn thận, đừng bước vào bất kỳ hố sâu không đáy nào.
Sau khi dùng bữa chay xong, Thẩm Hi và Tiêu Ngôn cùng nhau về thiền phòng.
Lúc này trên vách núi phủ đầy tuyết, một màu trắng xóa bao trùm.
Bầu trời đêm đen kịt lại nặng nề đè xuống phía dưới, khiến tuyết trời càng tương phản.
Rõ ràng là cảnh trí cực đẹp, nhưng bởi vì bị kẹt trong chùa khiến nó trở nên ngột ngạt và áp bức.
Thẩm Hi tâm thần không yên, bồn chồn đến mức ngay cả Tiêu Ngôn cũng nhìn ra sự lo lắng của nàng, chỉ là y đoán sai nguyên nhân, chỉ cho rằng nàng không quen ở bên ngoài.
"Biểu muội chưa từng ở Thanh Vân Tự sao?" Tiêu Ngôn dịu giọng an ủi: "Thiền phòng ở đây an trí rất tốt, trong sân còn có suối nước nóng, cũng không kém Lộ Xuyên của Thẩm gia."
Nơi mà Tiêu Độ Huyền đến, tất nhiên không thể kém được.
Thẩm Hi không muốn thường xuyên nghĩ đến hắn, nhưng trong lòng căng thẳng, không khác gì chim non sợ cành cong, mỗi khi Tiêu Ngôn nói gì, nàng đều sẽ nghĩ đến Tiêu Độ Huyền.
‘’Muội không phải đang lo lắng chuyện này đâu biểu ca." Nàng cố nở nụ cười: ‘’Chỉ là… lâu rồi muội chưa nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy."
Thật ra Thẩm Hi đã từng thấy qua.
Tuyết ở Yến địa so với Thượng Kinh còn lớn hơn nhiều.
Tiêu Ngôn thương tiếc nhìn nàng: "Tuyết năm ngoái cũng lớn như vậy, đến mức cả tường thành đều bị phủ một màu trắng xóa, tiếc là muội không được nhìn thấy.’’
Ánh mắt Thẩm Hi lưu chuyển, nhỏ giọng nói: "Ừm, lần này thì đã nhìn thấy rồi.’’
Nàng không cố ý nâng giọng, cũng không mang theo cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Tiêu Ngôn, đem bàn tay nhỏ của mình đặt ở trên mu bàn tay y.
Thiền phòng ở cách đó không xa, sau khi Thẩm Hi nói xong, đã đến trước cửa.
Tiêu Ngôn so với nàng còn khắc chế và giữ lễ hơn, hai người mặc dù đã đính hôn từ lâu, nhưng ngay cả lén lút ở chung một chỗ cũng không vượt quá mấy lần.
Y đang ở độ tuổi khí huyết sung mãn, lại yêu nàng nhiều năm như vậy, không có khả năng trong lòng hoàn toàn không có ý nghĩ gì.
Chỉ là vì quá yêu thương và trân trọng nàng, mới có thể khắc chế như vậy.