Chương 6: Concert

Hai ngày sau là concert của Dương Dật diễn ra.

Sáng sớm, xung quanh sân vận động đã chật kín fans, vô số hoa tươi lightstick rồi banner.

Hiện giờ Dương Dật cũng đã ba mươi mấy tuổi, không phải là debut dưới hình thức tiểu thịt tươi mà là thuộc phái thực lực.

Từ khi đó Thẩm Diệc Hoan liền thích anh, album nào của anh cô cũng mua.

Nhưng mà hiện tại không còn sự cuồng nhiệt của những năm tháng đó nữa, chỉ có thể coi như là "phật hệ"

theo đuổi các ngôi sao.

*Phật hệ: chắc cái này ai đọc nhiều cũng biết này. Từ này để chỉ những thanh niên trong xã hội hiện đại, theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có, kiểu kiểu vậy.

Khâu Như Như hiện tại đang làm về mảng tin tức truyền thông, thỉnh thoảng còn có thể lấy được vé vào của một số hoạt động, concert lần này là kỷ niệm mười năm debut của Dương Dật nên vé rất khó lấy, cũng không biết cô ấy làm sao mà lại có được nó.

Nếu không ai muốn đi xem cùng, Thẩm Diệc Hoan cũng không tùy tiện tìm một người đồng nghiệp quan hệ bình thường đi cùng, vì thế cô liền đi một mình, tờ vé còn lại bị cô kẹp vào một quyển sách mới mua, coi như giữ làm kỷ niệm.

Tan tầm lúc chạng vạng, Thẩm Diệc Hoan vọt về nhà tắm rửa, trang điểm lại một lần nữa, vết cắn trên cổ chỉ còn lại dấu răng mơ hồ, cô dán miếng băng cá nhân lên đó. Đến khi cô ra khỏi cửa thì trời đã tối mịt.

Bên ngoài sân vận động đều là người, đông đúc nhốn nháo.

Vé concert lần này đã nhanh chóng sold out chỉ sau một phút mở bán, rất nhiều người không tranh được vé, vì thế chỉ có thể đứng ở ngoài này xem buổi biểu diễn thấy tiếng nhưng không thấy người miễn phí này.

Thẩm Diệc Hoan mua một cái bờm có sừng tiểu ác ma màu đỏ rồi đeo lêи đỉиɦ đầu, màu đỏ là màu chủ đạo, chung quanh sân trở thành một biển đỏ.

Kiểm phiếu vào cửa.

Tìm được chỗ ngồi của mình.

Tờ vé Khâu Như Như đưa cho cô có vị trí vô cùng tốt, gần giữa của khu đầu.

Ngồi bên cạnh cô còn hai cô gái mặc đồng phục, hôm nay là thứ sáu, chắc là sau khi tan học chạy thẳng đến đây.

Đang cầm điện thoại để selfie, chu miệng, giơ tay, nháy mắt, tràn đầy dáng vẻ thanh xuân.

Trước đây Thẩm Diệc Hoan có rất nhiều ảnh chụp kiểu như vậy, thiếu nữ làm ra vẻ mặt đáng yêu kiểu đó không chút đỏ mặt nào, lại còn vô cùng hăng hái, lúc đó thậm chí còn lôi kéo Lục Chu chụp cùng, nhưng mà cái đồ đầu gỗ đó chỉ biết bày ra cái vẻ mặt thối.

Ánh đèn trong sân vận động tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn chiếu thẳng vào sân khấu và màu đỏ của lightstick.

Mọi ánh đèn dồn lại về một phía, Dương Dật vẫn chưa thấy đâu, tiếng hét chói tai phía dưới đã vang lên.

Thẩm Diệc Hoan cũng cùng mọi người gọi tên Dương Dật.

Trong tiếng hô vang dội sóng thần, cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện cũ, trước kia cô cũng đã từng đến concert của Dương Dật, đi cùng với Lục Chu, vào năm lớp 10.

"A a a a a a a! Đẹp trai chết mất!!!!"

"Anh ơi em yêu anhhhhh!!"

"Dương Dật chúc anh kỷ niệm debut mười năm vui vẻ!"

Đến lúc này, Thẩm Diệc Hoan mới sâu sắc cảm nhận được là mình già rồi, không còn la hét được nữa, cô đứng giương mắt nhìn về phía sân khấu trong đám người đang reo hò kịch liệt.

(Anh cả nhà em nói đi concert mà đứng im bất động thì sẽ gây chú ý của anh ấy hơn íiiii. ^^)

Nhiều năm như vậy, Dương Dật vẫn chưa già, mặc một chiếc áo bành tô, ngồi trước đàn dương cầm.

Mở màn là một ca khúc tình ca, mọi người cùng nhau hát lên.

Thẩm Diệc Hoan giơ cây gậy huỳnh quang lên rồi cũng cùng hát lên, bỗng nhiên di động rung, cô lấy ra xem.

Maksim Gorky: Bảo bối à, em cũng đang xem concert phải không, hình như anh nhìn thấy em rồi này.

Thẩm Diệc Hoan hơi giật mình, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, liền nhìn thấy Lâm Khai Ca đeo khẩu trang đang ngồi chéo phía trước cô.

Lâm Khai Ca cũng nhanh chóng thương lượng đổi chỗ với cô gái ngồi bên cạnh cô xong, chỗ ngồi của hắn gần với sân khấu hơn, hơn nữa còn trưng ra khuôn mặt đẹp trai đó, cô gái nhỏ đỏ mặt khẩn trương đồng ý.

Đổi chỗ ngồi xong, Lâm Khai Ca đánh giá cái bờm hình tiểu ác ma trên đầu cô, cười cười: "Chà, cái này có vẻ hợp với em đấy."

Mặt cô vốn đã thon nhỏ đáng yêu, đôi mắt trong trẻo, đeo cái bờm tiểu ác ma này lại có sự đáng yêu tương phản, giống như một thiên sứ rơi xuống địa ngục, sạch sẽ thuần túy. Khiến người ta thật sự muốn tách cô ra, xem xem bên trong cô có giống như vẻ ngoài này không.

"Chọn bừa thôi."

"Ơ sao anh lại không biết là em cũng thích Dương Dật nhỉ?"

Thẩm Diệc Hoan liếc mắt nhìn hắn một cái, lên tiếng nhắc nhở: "Chúng ta quen nhau còn chưa đến một tháng đâu, chuyện anh không biết còn rất nhiều."

Lâm Khai Ca cũng không thèm để ý, hắn thích dáng vẻ bất hảo của cô đối với anh, nếu không cô mà là một đứa bé ngoan ngoãn thì anh thật sự ngại xuống tay, sẽ cảm thấy như đang dạy hư một thiếu nữ ngây thơ vậy.

"Mấy hôm trước anh còn up lên vòng bạn bè hỏi xem có ai muốn đi không, em không thấy à?"

"Không thấy." Cô lắc đầu.

Hai người nói chuyện một lúc rồi dừng lại, nghiêm túc nghe hát.

Sau khi hát mấy bài, không khí nóng hừng hực, concert diễn ra được một nửa, lúc này đây bắt đầu đi vào chủ đề chính của concert hôm nay: kỷ niệm mười năm debut, trên sân khấu còn có bánh kem, chia cho các fan phía dưới.

Nhưng chỉ có fan trả lời được những câu hỏi liên quan đến Dương Dật thì mới có thể lấy được bánh kem.

Những câu hỏi đều không khó, các fan được gọi đều mừng rỡ như điên, nhận được micro từ nhân viên công tác đều nói Dương Dật em yêu anh rồi mấy câu linh tinh.

"Còn phần bánh kem cuối cùng!" Tay Dương Dật cầm một miếng bánh kem, nghiêng đầu suy nghĩ, cầm lấy micro, ".... Vậy mời bạn ngồi hàng 5 ghế 26."

Lúc đầu Thẩm Diệc Hoan còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi khuỷu tay Lâm Khai Ca chọc chọc vào cô: "Này. Hình như là em đấy."

Cô mở tờ vé bị cô vò nát ra, trên giấy bất chợt viết hàng 5 ghế 26.

"...."

Không thể tin nổi, cô sống 24 năm mà lại còn có thể tích được một lần may mắn như thế này.

Khi tiếp nhận micro nhân viên công tác đưa tới, mặt Thẩm Diệc Hoan hơi đỏ lên.

"Fans của anh đều là những người xinh đẹp như vậy sao!" Dương Dật hào phóng trêu chọc một câu, "Được rồi, câu hỏi cuối cùng, rất khó đấy nhé, chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Diệc Hoan hơi mỉm cười, gật đầu: "Hỏi đi ạ."

"Anh tổ chức concert lần đầu tiên ở sân vận động này, là khi nào?"

Câu hỏi vừa mới kết thúc, phía dưới đều cười ầm lên, câu hỏi này cũng quá xảo quyệt, debut mười năm, tổ chức concert ở nơi này kiểu gì cũng phải là 7 8 năm trước, ai mà nhớ nổi ngày tháng rõ ràng chứ.

Đang lúc mọi người đều cho rằng cô không trả lời được, Thẩm Diệc Hoan bình tĩnh tự tin nói:

"Giống với chỗ ngồi của tôi, ngày 26 tháng 5 năm 201x."

Tiếng cười lại lớn hơn nữa, hóa ra là đã có đáp án từ trước.

Nhận được đáp án chắc chắn như thế, Dương Dật cũng hơi bất ngờ, "Wowww, em vẫn còn nhớ cơ à?"

"Nhớ ạ." Đôi mắt thiếu nữ hơi cong lên, vô cùng ngoan ngoãn, "Khi đó em còn học lớp 10, đó là lần đầu tiên em tới xem concert của anh."

"Trốn học tới à?" Dương Dật trêu ghẹo.

Vẻ mặt tươi cười của cô đình trệ một lát, ngay sau đó khóe môi cong thêm, nghịch ngợm câu dẫn người khác, giơ ngón tay trỏ lên đặt trên môi, "xuỵt" một tiếng.

*****

Hồi đó mua vé cũng không phải là đơn giản trực tiếp đặt trên mạng như vậy, buổi tối biểu diễn, giữa trưa bắt đầu bán, chỉ có thể mua trực tiếp ở đó.

Tiết thứ tư của buổi sáng hôm đó vừa kết thúc, Thẩm Diệc Hoan không đến nhà ăn mà đeo cặp sách, định nhảy tường trốn ra khỏi trường, không ngờ đúng lúc bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, sau khi ra khỏi văn phòng đã không còn kịp rồi.

Thẩm Diệc Hoan tức giận, tiết học buổi chiều cũng không đến lớp, ngồi lỳ dưới gốc cây ở sân thể dục.

Trời cuối tháng năm đã bắt đầu chút nóng nực đầu hạ, mơ mơ màng màng ngủ gật, bỗng nhiên có một chai nước khoáng từ trên trời rơi xuống đập vào đầu cô.

"Đứa nào không có mắt đấy hả? Ra đây xem nào!" Cô lập tức mắng. Cành cây rung rung, vài cái lá chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu cô.

Thẩm Diệc Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên, những tia nắng loang lổ xuyên qua những lá cây, chiếu xuống gò má trắng nõn của cô.

Một đôi chân dài nhảy qua tường, thiếu niên hơi cong lưng, từ trên bờ tường nhảy qua bên cành cây.

Đường cong mắt cá chân của thiếu niên đó thanh thoát, mang theo cảm giác gợi cảm, gân chân căng lên, phía dưới là một đoạn màu trắng sạch sẽ của đôi tất.

Chờ đến khi nhìn rõ mặt, Thẩm Diệc Hoan xoa xoa mắt, thậm chí còn cho rằng là mình đang nằm mơ.

Lớp trưởng đại nhân đứng đầu lớp cô lại đang trèo tường để vào trường sao?

"Lục, Lục Chu?" Cô cầm chai nước ngây người.

Thân hình thiếu niên mạnh mẽ, một tay bám vào cành cây, vững vàng nhảy xuống từ trên cao, đứng trước mặt Thẩm Diệc Hoan.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.

Đứng đầu toàn khối còn hút thuốc lá sao? Cô mờ mịt chớp chớp mắt, ngay sau đó lại nghĩ tới, người ta còn trốn học trèo tường cơ mà, cũng không có gì kỳ lạ.

Bình tĩnh.

Đây là một vị học bá không đi theo con đường truyền thống.

"Lục Chu." Thẩm Diệc Hoan tới gần, ngửi ngửi cổ áo anh, "Cậu hút thuốc phải không?"

Anh không lên tiếng trả lời, đột nhiên lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với cô, quai hàm căng chặt.

"Này." Thẩm Diệc Hoan bất mãn, "Chị đây còn chưa chê mùi thuốc trên người cậu, cậu đứng cách xa như thế làm cái gì chứ!"

"Cầm lấy."

"Cái gì?"

Thẩm Diệc Hoan rũ mắt.

Bàn tay của anh rất trắng, đường nét rõ ràng, xinh đẹp dưới ánh mặt trời, mà lòng bàn tay lại đang cầm hai tờ vé vào cửa của buổi concert.

Vì thế một người đứng đầu lớp và một bạn cỳng bàn lại một lần nữa trèo tường, thời gian vẫn còn sớm, hai người cùng nhau đi xem phim rồi đi ăn, sau đó thì đến concert.

Chờ đến khi quay lại lớp thì cũng đã gần kết thúc tiết tự học cuối cùng buổi tối.

Chủ nhiệm lớp đã đen mặt đứng chờ ở cửa.

*****

Thẩm Diệc Hoan nhận lấy bánh kem, trong lòng thở dài.

Trong lòng lại thầm mắng Lục Chu, hôm trước thì cắn chảy máu cổ cô, đến hôm nay thì lại cứ xuất hiện mãi trong đầu cô khiến cô không thoải mái.

Sau khi nhìn thấy chủ nhiệm lớp, cô mới biết được là trước khi ra khỏi trường Lục Chu đã nộp giấy xin nghỉ, thành tích của anh tốt, tìm bừa một lý do nào đấy là được, lúc đó trèo tường cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ vì bác bảo vệ ngủ nướng không gọi được.

Cho nên cuối cùng Lục Chu không bị sao cả, còn cô thì bị phạt quét lớp một tháng.

Tuy nhiên việc quét tước đó đều do Lục Chu làm giúp cô.

Thật ra anh thật sự cũng khá tốt....

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy suy nghĩ rối rắm của mình phiền chết đi được.

Concert kết thúc.

Lâm Khai Ca hỏi: "Tý nữa đi ăn khuya không?"

Thẩm Diệc Hoan ôm miếng bánh kem nhỏ: "Không đi, em về thẳng nhà."

"Anh đưa em về?"

"Không cần." Cô lại cự tuyệt anh một lần nữa, cười cười với anh: "Hôm nay em lái xe tới."

Cô nói tạm biệt rồi quay người đi ra bằng cửa khác, Lâm Khai Ca cũng không lên tiếng giữ lại.

Khi Thẩm Diệc Hoan đến gần bãi đỗ xe bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt dõi theo một hình bóng quen thuộc.

Tóc ngắn sạch sẽ, đường nét khuôn mặt thâm thúy, hơi cau mày, càng hiện rõ vẻ kiên nghị lạnh nhạt, ngũ quan hài hòa, trên người lại đang mặc quân phục, cúc áo được cẩn thận cài đến nút cao nhất, làm người ta không tự chủ được mà đem tầm mắt dừng ở hầu kết của anh.

Cách đó không xa còn có hai nữ sinh đang chụp anh.

Thẩm Diệc Hoan hơi nhướng mày.

Tầm mắt lại không chịu nghe lời mà dừng trên môi anh. Đàn ông môi mỏng, đây chính là kiểu môi bạc tình theo như mọi người hay nói.

Cô nhất thời buông cảnh giác, không chú ý tới Lục Chu đã nhận ra ánh mắt của cô, anh ở biên giới đã lâu, điều kiện gian khổ, có khi thậm chí còn phải vật lộn với bầy sói, vậy nên rất nhạy cảm với ánh mắt.

Thẩm Diệc Hoan sửng sốt.

Lục Chu đứng dưới ánh đèn, bốn mắt giao nhau.

Trái tim cô khẽ nhảy lên một cái, lập tức có chút thất thần, cơ hồ không thể động đậy.

Lục Chu giống như không nhìn thấy cô, bình tĩnh dời tầm mắt, nói với người bên cạnh vài câu, xoay người rời đi.