Lục Chu đạp ga, trong nháy mắt ngoài cửa sổ xe từ một mảnh đen nhánh bỗng trở nên mờ nhạt, cát bay mù mịt.
Thẩm Diệc Hoan ngồi không vững, đầu cụng vào cửa xe.
Lục Chu đổi sang một khẩu súng lục, tốc độ không giảm, nhắm chuẩn vào bóng người nơi xa lưu loát nổ súng.
Đêm tối, ánh trăng treo nơi cao, tiếng gió gào thét bên tai hòa cùng tiếng đạn vù vù.
Lục Chu bắn liên tục một lúc sáu viên đạn.
Hẳn là đã tới gần bọn người đó, bởi vì Thẩm Diệc Hoan nghe được tiếng kêu rên càng lúc càng gần.
Đột nhiên, lốp xe cọ xát thật mạnh với mặt đất, phát ra một tiếng vang chói tai, thân xe nhanh chóng xoay vòng.
Thẩm Diệc Hoan cho rằng bản thân sắp bay văng ra ngoài trong nháy mắt rơi vào một cái ôm ấm áp.
Lục Chu gắt gao đem cô kéo vào trong ngực.
Khâu Như Như hét lên một tiếng, không biết đυ.ng phải chỗ nào, "Cộp" một tiếng: "Ai ui... con mẹ nó đây là lật xe?"
Thân xe không biết xoay bao nhiêu vòng, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy bản thân sắp nôn ra mới rốt cuộc chịu dừng lại.
Lục Chu buông cô ra một chút, ngẩng đầu một lần nữa quan sát tình hình bên ngoài: "Lốp xe bị bắn thủng, chúng ta không thể ở chỗ này đợi, phải nghĩ cách ra ngoài."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt: "Đi ra ngoài?"
Tiếng súng bên ngoài dày đặc không khác gì tiếng mưa.
Không có xe che chở, càng không có áo chống đạn, Thẩm Diệc Hoan không có cách nào tưởng tượng nổi bọn họ làm sao để băng qua làn mưa bom bão đạn này.
Lục Chu buông cô ra, đem toàn bộ súng bên trong rương vũ khí lắp ráp, đem khẩu nhẹ nhất đưa cho Thẩm Diệc Hoan.
Anh quay đầu, đem khẩu cuối cùng còn dư lại ném cho Cố Minh Huy.
"Cậu mang Khâu Như Như đi tới cồn cát phía đông tránh." Lục Chu trầm giọng, nói xong lập tức mở cửa xe, động tác nhanh nhẹn.
Thẩm Diệc Hoan bị dọa, hô lên: "Lục Chu!"
Sau động tác này là liên tiếp những tiếng súng vang lên, giây tiếp theo cửa xe bên cạnh Thẩm Diệc Hoan mở ra, Lục Chu kéo cô vào lòng, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ, đem đầu cô bảo vệ ở trong ngực.
"Mau ra đây!"
Lục Chu kêu Cố Minh Huy.
Khâu Như Như nào đã gặp qua trường hợp này, chân mềm nhũn, hoàn toàn là bị Cố Minh Huy xách xuống xe, nửa kéo nửa ôm vào trong ngực.
Lục Chu: "Chạy!"
Bọn họ nhanh chóng chạy về hướng cồn cát vừa nãy Lục Chu chỉ.
Sa mạc trống trải không dư thừa chỗ để ẩn thân, chỉ có thể lợi dụng những chỗ dù nhỏ nhất, chỉ có một cồn cát bên kia vừa lúc là điểm mù của xạ kích, trốn đến đó mới có khả năng chạy đi.
Thẩm Diệc Hoan bị gió lạnh lùa vào người, khẽ rùng mình một cái.
Lục Chu ôm sát cô, cơ bắp nơi cánh tay dùng sức đến căng chặt.
Đạn giống như bắn trúng bên chân, cực kỳ gần, bụi bặm trên đất bay lên.
Lục Chu một tay ôm Thẩm Diệc Hoan, một tay khác cầm súng lưu loát nổ vào mấy thân ảnh phía trước.
Không có chút nào do dự.
"Lạnh không?" Vào thời khắc khẩn cấp, Lục Chu còn hỏi Thẩm Diệc Hoan vấn đề này.
Tiếng gió xẹt qua bên tai, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy tai mình đã đông cứng lại, bắt đầu tê dại.
Răng cô va lập cập vào nhau.
Bước chân không ngừng theo sát Lục Chu, váy lụa bay trước gió tạo thành một độ cong phiêu dật.
"Vẫn ổn." Cô cắn răng nói.
Bên kia, Khâu Như Như nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn là bị Cố Minh Huy túm đi, cô nàng chỉ nghĩ tới Tân Cương chơi hai ngày, ai biết vận khí kém đến mức còn gặp cảnh bắn nhau.
Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh lớn.
Khâu Như Như phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, ôm chặt cánh tay Cố Minh Huy: "A a a, mày trúng đạn rồi!?"2
Cố Minh Huy trợn mắt, đồng thời lại bóp cò súng: "Tao nổ súng."
"Sắp tới rồi à?" Khâu Như Như nhắm hai mắt hỏi.
Cố Minh Huy không rảnh trả lời cô nàng, một bên mang Khâu Như Như đi về phía trước, một bên tay cầm súng nổ về phía xa.
Trong rương vũ khí của Lục Chu chỉ có ba khẩu súng.
Trong tay Thẩm Diệc Hoan cũng có một cái, cô từ trước đến nay chưa từng chạm qua loại đồ vật này, cũng không dám bóp cò, sợ bản thân ngộ thương đến Cố Minh Huy và Khâu Như Như, chỉ gắt gao ôm vào trong ngực.
Viên đạn sượt qua cẳng chân cô, cảm giác đau đã không còn rõ ràng.
Chỉ là tim đột nhiên nhảy dựng, trong nháy mắt chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, sau đó cảm giác đau đớn mới ùa tới đánh vào đại não.
"A... "
Cô đau đến mức hít hà một hơi, sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt ngã khuỵu xuống, Lục Chu đã nhanh tay giữ chặt cô, sau đó thấy được Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy dài bên thái dương.
Cả người anh chấn động, mặt mày trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Nhưng vẫn bình tĩnh trực tiếp bế Thẩm Diệc Hoan lên, không dám chậm trễ, bởi sợ đạn phía sau bay tới sẽ bắn trúng cô, Lục Chu đem cả người mình bọc kín cô lại.
Thẩm Diệc Hoan cảm giác được có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống bắp chân, cảm giác đau đớn sống lại, cô gắt gao nhéo chặt quần áo Lục Chu, cảm giác được ngực anh phập phồng, chịu đựng không lên tiếng.
Lục Chu chạy rất nhanh, chỉ một lát đã đến cồn cát.
Anh đặt Thẩm Diệc Hoan xuống, xé rách áo cột chặt vết thương, lại đào vội một chiến hố cạn rồi bỏ Thẩm Diệc Hoan vào.
Anh sờ sờ gương mặt lạnh như băng của Thẩm Diệc Hoan, lên đạn cho khẩu súng rồi đặt lại trong tay cô.
Cặp mày nhíu chặt, xương hàm bạnh ra, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
"Bảo vệ mình cho tốt." Anh nói.
Anh đứng dậy, thân hình cao gầy đĩnh bạt, đi nhanh về phía trước, đem mình lộ ra hoàn toàn trước tầm bắn của đối phương, một tay lên đạn.
Vừa tàn nhẫn lại lạnh lẽo bóp cò súng.
Thẩm Diệc Hoan muốn gọi anh, nhưng vừa mới hé miệng đã bị gió lạnh thổi qua thấu đến tận tim, nói không nên lời.
Rốt cuộc Cố Minh Huy và Khâu Như Như cũng tới, hai người họ cơ hồ là bổ nhào vào cồn cát.
Lúc đến đây bọn họ cũng là ốc không mang nổi mình ốc, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan sắc mặt trắng bệch ở đây liền lắp bắp kinh hãi.
Cố Minh Huy: "Lục Chu đâu?"
"Đi qua bên kia rồi." Thẩm Diệc Hoan đau đến nghẹn ngào.
Lúc này nương vào ánh trăng, Cố Minh Huy và Khâu Như Như mới thấy được cẳng chân bị thương của Thẩm Diệc Hoan.
Váy lụa dính vết máu, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả tất, nhìn qua rất ghê người.
Khâu Như Như nhìn thấy, trong chốc lát nước mắt rơi xuống.
"Anh đào... mày đau không." Tay chân cô nàng luống cuống, không biết băng bó vết thương thế nào, cũng không biết nên an ủi làm sao.
Cố Minh Huy cắn chặt răng, bởi vì tức giận mà l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hình ảnh mặt Thẩm Diệc Hoan trắng bệch cùng máu tươi chói mắt làm huyệt thái dương anh ta nhảy thình thịch.
Ngẩn người vài giây, Cố Minh Huy kéo Khâu Như Như ngồi xổm xuống, đến xem miệng vết thương của Thẩm Diệc Hoan.
Vẫn còn tốt.
Vết thương không tính là nghiêm trọng.
Ít nhất viên đạn cũng không găm vào bên trong mà chỉ sượt qua.
"Nhịn một chút." Cố Minh Huy liếc nhìn cô một cái.
Vừa rồi Lục Chu chỉ đơn giản cầm máu.
Cố Minh Huy xử lý sạch sẽ cát dính trên đùi, cởi miếng vải quấn quanh, vừa lúc tháo ra, Thẩm Diệc Hoan kêu lên một tiếng đau đớn, ngửa cổ về sau.
"Con mẹ nó..." Cô cắn chặt môi.
Một bên đau, một bên còn lo lắng cho tình huống của Lục Chu.
Tiếng súng vẫn vang lên không ngừng, xuyên qua làn gió bay vèo vèo.
"Mày đừng nhúc nhích!" Cố Minh Huy giữ chặt cô.
Thẩm Diệc Hoan không biết trên mặt mình còn vương nước mắt, gió thổi tới còn mang theo cát, vừa lạnh vừa đau rát.
"Lục Chu... " Cô lẩm bẩm.
Khâu Như Như gắt gao ấn chặt miệng vết thương đang chảy máu, người còn có chút rung, cô nàng đến bây giờ vẫn chưa tin được những gì đang xảy ra, mọi thứ đều quá đột ngột.
...
Lục Chu tiến lên, trực tiếp dẫm lêи đỉиɦ xe đối phương đi qua.
Anh túm chặt cổ tên ngồi trên ghế, cánh tay dùng sức đột nhiên tăng lực, tung một cú đấm, người đàn ông đổ xuống.
Còn mười viên đạn cuối cùng.
Ánh mắt anh sắc bén, đem người đàn ông ngồi trên ghế ra, lấy súng của hắn ta, tàn khốc hững hờ bóp cò.
Vừa rồi khi ở trên xe Lục Chu đã nổ súng không ít vào người bọn hắn.
Trên mặt đất đã có vài người nằm xuống, còn lại đều chĩa sũng vào người anh, cũng không bận tâm đến việc tấm bia chắn sống trước mặt Lục Chu là người anh em đồng đội của mình, liên tục nổ súng.
Lục Chu không có thừa thời gian để chậm trễ.
Anh phân tán đi sự chú ý của nhóm người này.
Không biết Thẩm Diệc Hoan ở cồn cát có thể trốn được bao lâu.
Huống chi, chân cô còn bị thương.
Sắc mặt Lục Chu lạnh đến cực điểm, đột nhiên vọt về phía trước hai bước, nhấc chân đá phăng khẩu súng của tên đối diện, lúc xoay người lại, nhanh chóng nổ súng.
Bằng bằng hai tiếng, lại là hai người ngã xuống đất
...
Thẩm Diệc Hoan đau đến đông cứng rất nhanh liền sinh ra ảo giác.
Cô muốn đi tìm Lục Chu, nhưng căn bản là không đứng dậy nổi, cơ hồ cả người không thể động đậy.
Mãi đến khi từ nơi xa truyền đến tiếng động cơ xe, Lục Chu mở cửa, đi tới ngồi xổm bên cạnh Thẩm Diệc Hoan, đem người bế lên.
Trên người anh toàn là máu.
Vết máu còn chưa khô.
Ban nãy còn xé vải trên áo để cầm máu cho Thẩm Diệc Hoan, vạt áo nhăn nhúm nát bấy, nhìn qua vô cùng chật vật, trên mặt là vết máu đã khô.
"Lên xe!" Anh kêu, nhìn Cố Minh Huy, "Cậu lái xe."
Thẩm Diệc Hoan vòng tay lên cổ anh, mắt nhắm lại, trong chốc lát chợt an tâm: "Đau quá."
Tim Lục Chu đều run rẩy, bước chân vẫn không ngừng, cúi đầu hôn trán cô, thanh âm đè thấp: "Đừng sợ, anh đưa em ra khỏi đây."
Cố Minh Huy và Khâu Như Như ngồi ở phía trước, Lục Chu ôm Thẩm Diệc Hoan ra ghế sau.
Vừa vào chỗ ngồi, Cố Minh Huy trực tiếp dẫm chân ga lao đi, Lục Chu đã giải quyết người của một hướng, bọn họ chỉ còn cách nắm chặt thời gian lao về hướng đó mới có khả năng thoát ra ngoài.
Khâu Như Như chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất, mặc kệ bản thân đã lạnh đến phát run, nhưng cũng cởϊ áσ khoác ra đắp lên người Thẩm Diệc Hoan.
Quần áo Lục Chu cũng che trên người cô, nhưng không cản được cái lạnh thấu xương.
"Nó sẽ không có chuyện gì chứ." Khâu Như Như lo lắng sốt ruột nhìn Thẩm Diệc Hoan, "Sao tôi có cảm giác nó sắp hôn mê."
"Nhiệt độ quá thấp, hơn nữa còn mất máu." Mày Lục Chu cau chặt.
Anh rũ mắt nhìn chân Thẩm Diệc Hoan, đã được băng bó tốt.
Khâu Như Như lại nhìn Lục Chu, cả người anh đều là máu, đầu tiên cô còn tưởng anh bị bắn trúng, nhưng sau lại nhìn động tác không giống người bị thương, chần chừ một lát, hỏi: "Cậu bị thương không?"
"Không."
Lục Chu kéo kín áo đắp cho Thẩm Diệc Hoan, hai tay chà vào nhau, sau khi ấm rồi liền áp lên má cô.
Trong màn đêm, chiếc xe việt dã màu đen phóng nhanh như bay, ban đầu còn có mấy chiếc xe đuổi theo phía sau, mãi đến khi ra khỏi khu sa mạc mới không bị theo đuôi nữa.
**
Đến bệnh viện.
Toàn bộ quá trình Lục Chu đều ôm lấy Thẩm Diệc Hoan, từ lúc đăng ký đến khâu tiêu độc, liều lượng thuốc mê tương đối đủ, Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi sắp xếp xong, Lục Chu ôm cô đến phòng bệnh VIP, trên lành lang không có người, xung quanh cũng yên tĩnh.
Nhìn bề ngoài của bọn họ, đặc biệt là Lục Chu, thật sự rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Khâu Như Như ở phòng bệnh giúp Thẩm Diệc Hoan thay quần áo, mặc bộ đồ bệnh nhân lên người.
Lục Chu đẩy cửa đi ra ngoài.
Hành lang yên tĩnh, Cố Minh Huy đưa lưng về phía anh, dựa vào cửa sổ hút thuốc, làn khói trắng mờ bay lên liền bị gió thổi tản đi mất.
Lục Chu đi qua.
"Vết thương trên đùi cô ấy là cậu băng bó?"
Một tay Cố Minh Huy cầm điếu thuốc: "Ừ."
"Cảm ơn." Lục Chu bình tĩnh nói.
Cố Minh Huy cười nhạo, hơi nghiêng mặt qua quét mắt nhìn anh một cái: "Tôi còn tưởng rằng trong loại tình huống này anh sẽ không đồng ý cho người khác động vào cô ấy, hóa ra còn lo đến sự sống chết của người ta."
Lục Chu làm như không nghe thấy sự châm chọc của anh ta, gật gật đầu.
Nói: "Tôi là không vui khi cậu chạm vào cô ấy."
Anh giơ tay, họng súng chĩa vào một bên thái dương của Cố Minh Huy, ngón trỏ đặt nơi cò súng.
Lục Chu híp híp mắt.
"Cậu có muốn nói với tôi vài lời, vì sao tất cả mọi người đều bị đuổi gϊếŧ không?"