Editor: Kim
Beta: Chanh
Ba chiếc xe, Lục Chu đi đầu dẫn đường.
Anh quen thuộc nơi này, chẳng khác gì địa bàn của anh, nghe bọn họ nói tên khách sạn liền biết luôn địa chỉ.
Có một người như vậy dẫn đường, so với giọng máy dẫn đường còn lạnh lùng hơn gấp vạn lần.
Thẩm Diệc Hoan ngồi ở ghế phó, xe này là của anh, không phải xe quân doanh chuyên dùng, cô tấm tắc với biển xe Land Rover, nghiêng đầu hỏi: "Sao lần này người phụ trách lại là anh?"
"Không phải người trực tiếp phụ trách, nhiệm vụ được giao xuống thôi." Lục Chu nói.
"Em nghe đạo diễn Tần Tranh nói hoạt động quay chụp lần này là làm việc trực tiếp cùng " cấp trên " nha, cấp bậc của anh cũng cao thật." Cô cũng bội phục, còn không hiểu sao có chút tự hào.
Lục Chu cười nhẹ: "Thế nào thì tính là "cấp trên"?"
Tiếng cười của anh cũng rất trầm, như hòn sỏi nhỏ sôi sục trong nồi lửa, vừa thô ráp vừa nóng bỏng.
Thẩm Diệc Hoan giật mình nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên sau ngày gặp lại nghe được anh cười, tiếng cười thật lòng, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Cô quay đầu nhìn Lục Chu lại thấy tâm trạng anh đang rất tốt.
Không còn cảm giác ảm đạm.
Rõ ràng vừa rồi còn hung dữ với cô, giờ lại như trời nắng sau cơn mưa, thật là kỳ lạ.
Mặt trời đã xuống, bọn họ đang đi về phía tây, đường cao tốc xa xăm vẫn tiếp tục kéo dài, trời đất phía xa phân cách bởi một đường chân trời, mặt trời nhấp nhô phía chân trời.
Vàng đỏ cả trời.
Trên mí mắt có những vết bỏng.
Khi Lục Chu giơ tay, anh kéo tấm che nắng xuống trước mặt Thẩm Diệc Hoan.
Thẩm Diệc Hoan nhướng mày cười khẽ, có chút ý tứ, thái độ Lục Chu thay đổi rồi, cô không nói gì.
Không biết có phải vì cô đến Tân Cương tìm anh nên mới làm anh vui vẻ hay không, tính tình cũng mềm đi không ít.
Anh cũng thật sự bối rối mà, vừa rồi còn ở ngoài kia mắng cô chạy đến nơi này gây chuyện, nhưng thật ra trong lòng lại thầm vui vẻ thỏa mãn.
Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, kề sát vào anh: "Lục Chu, có phải anh rất vui vì em đã tới đây không."
Anh nắm tay lái, một cái liếc mắt cũng không nhìn, xách cổ áo Thẩm Diệc Hoan kéo ra xa.
Thẩm Diệc Hoan bất mãn, giơ tay lên đập mạnh, muốn bỏ tay anh xuống.
Chính là vô dụng, Lục Chu sức lực lớn, áp chế cô chỉ cần vài ngón tay là đủ, trực tiếp đem người một lần nữa ấn trở về chỗ ngồi, an phận ngồi xuống.
"Anh làm gì vậy!"
Anh nói: "Vừa mới huấn luyện xong, trên người có mồ hôi."
"......" Thẩm Diệc Hoan trừng anh, một lúc sau nhịn không được cười, "Em không chê mồ hôi của anh."
Lục Chu kiệm lời, khi câu chuyện còn chưa hết thì đến anh liền kết thúc.
Nhưng Thẩm Diệc Hoan không chịu ngồi yên, lại nói với anh: "Sao anh còn biết sửa xe nữa vậy."
"Có những con đường rất khó lái xe, biết sửa xe có thể cứu được người."
Thẩm Diệc Hoan chớp mắt: "Các anh thường gặp phải những việc rất nguy hiểm sao?"
"Tạm được."
Anh nói nhẹ nhàng, Thẩm Diệc Hoan lại cảm thấy công việc của anh hẳn là thật sự rất nguy hiểm, lần trước còn thấy băng gạc trên vai anh.
"Vết thương trên vai anh sao rồi?"
"Tốt rồi."
"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"
"Khoảng ba giờ." Anh một tay giữ tay lái, một tay kéo chăn từ ghế sau đưa cho Thẩm Diệc Hoan, "Ngủ một lát đi."
Trời tối dần, cô mặc quần áo mỏng có chút lạnh, kéo chăn đắp lên người, vốn chỉ nghĩ muốn xem phong cảnh một chút, không ngờ rằng nghiêng đầu liền ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại đã đến khách sạn, là Lục Chu đánh thức cô.
Nhà nghỉ được tổ chương trình đặt là tốt nhất trong thị trấn, nhưng nơi đây là miền núi, so ra kém hơn khách sạn, được cái sạch sẽ.
Nhưng lại có màu sắc địa phương, ngoài hành lang treo mấy xâu đèn l*иg, phát sáng đỏ rực.
Thẩm Diệc Hoan vừa xuống xe, cơn gió lạnh bên ngoài cửa nhà nghỉ khiến cô rùng mình, mang theo gió lạnh của mùa thu từ thành phố.
Một giây sau, chăn được phủ lên vai cô.
Cô quay đầu lại, Lục Chu ở phía sau cô, anh không dừng lại, đi theo mọi người đến ghế sau của xe SUV còn lại, hỗ trợ lấy rương hành lý.
Thẩm Diệc Hoan cùng đi qua.