*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ những ngày sau đó, Thẩm Diệc Hoan không gặp lại Lục Chu.
Phòng làm việc giao cho cô một công việc mới, yêu cầu cô đi công viên biển hoa oải hương của thành phố kế bên chụp một album ảnh, bao gồm cả cảnh đêm, nói cách khác là phải qua đêm ở đó.
Thẩm Diệc Hoan sửa soạn đồ đạc xong đi xuống lầu, lại nhìn thấy một chiếc Land Rover quen
ở cửa.
Cô đi qua đó, gõ gõ cửa sổ xe, kính xe hạ xuống, không ngoài dự đoán nhìn thấy mặt Cố Minh Huy, điều hòa mát mẻ thổi từ bên trong ra.
Cố Minh Huy cười với cô: "Lên xe."
"....." Thẩm Diệc Hoan ngơ ngác mất hai giây, "Chuyện chụp ảnh công tác kia là yêu cầu của mày?"
"Đúng vậy, ông già nhà tao mới mua mà, phải lợi dụng đồ tốt này chụp lấy vài tấm ảnh đẹp đẽ với em nó, rồi truyền ra để tăng độ nổi tiếng của anh đây lên chứ."
Thẩm Diệc Hoan ném va li của mình vào ghế sau, lên xe: "Thảo nào giám đốc cứ chỉ mặt gọi tên nhất định phải để tao đi, tao nói này, mày không thể tìm người khác à, tao không muốn đi công tác đâu."
"Đây chẳng qua là t không yên tâm để người khác chụp thôi, mà mày cũng yên tâm đi, ăn ngủ nghỉ đều là bậc năm sao đấy, không để mày chịu thiệt đâu." Cố Minh Huy cười khởi động ô tô.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Thẩm Diệc Hoan thành tích học tập đều đội sổ, nhưng mà đối với phương diện chụp ảnh này quả thực rất có thiên phú, thậm chí có rất nhiều tạp chí đều sẽ đặc biệt mời cô chụp ảnh.
Xe đi đến đường cao tốc.
Tối hôm qua ngủ không ngon giấc, Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại bị một khuôn mặt phóng đại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ, đồng tử cô co rụt lại, theo bản năng đẩy ra.
"Đệch..." Ót Cố Minh Huy đập mạnh vào vách xe, lập tức đau đến mức chửi nhỏ một tiếng.
"Mày gần tao như thế làm gì, làm tao sợ chết mất." Thẩm Diệc Hoan mặc kệ cậu ta, vỗ vỗ ngực mình, lại liếc mắt nhìn cậu ta: "Mày vừa làm gì đấy!"
"Hôn người đẹp tỉnh ngủ." Cậu ta xoa xoa ót, cười nói trêu chọc.
"Mày có thấy tởm không hả thằng dở hơi này, tao thấy mày vừa phong lưu vừa không biết cấu hổ như này, bạn gái tương lai của mày nhất định rất đen đủi." Cô nói xong liền xuống xe, xách va li ra ngoài.
"Để tao xách cho."
"Không sao, không nặng." Cô nói.
Cố Minh Huy đóng cửa xe, lại trả lời câu nói vừa nãy của cô, "Tao phong lưu, chẳng lẽ mày thì không chắc? Hoan tỷ của tôi đây từ trước đến nay đã gây tai họa cho không ít nam sinh ngây thơ rồi đấy ạ."
Cô trừng cậu ta một cái: "Tao đã rửa tay gác kiếm."
Cô lại nghĩ tới Lục Chu.
Lúc vừa bắt đầu yêu đương.... Lục Chu cũng được coi là một nam sinh ngây thơ.
Mối tình đầu nụ hôn đầu đều là dành cho cô.
Lần đầu tiên hai người hôn môi, cũng là Thẩm Diệc Hoan dạy anh.
"Há miệng...."
"Đầu lưỡi."
"Đừng cắn, nhẹ thôi."
.....
Bây giờ nhớ lại thôi cũng làm cô đỏ mặt.
Chẳng qua cũng chỉ có một lần đó, Lục Chu học cái gì vô cùng nhanh, hôn môi vậy, lúc hôn dễ dàng khiến cho cô chân mềm oặt thở hổn hển.
Nhưng mà anh luôn luôn rất nặng nề.
Giống như đang áp chế dã thú trong mình.
Hơi thở thô nặng, liếʍ láp gặm cắn, giống như muốn nuốt cả cô vào bụng, có rất nhiều thời điểm Thẩm Diệc Hoan vô lực chống đỡ.
Mặc kệ cô dạy anh nhẹ nhàng một chút thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
"Sao mặt mày lại đỏ thế?" Cố Minh Huy kỳ quái nhìn cô.
Thẩm Diệc Hoan không để ý đến cậu ta, đặt giá đỡ ba chân xuống, nhìn thoáng qua nơi chụp hình. Hoa oải hương này nở hơi muộn, một vùng lớn mênh mông cuồn cuộn, xí nghiệp Cố thị vừa mới ký mua mảnh này, chuẩn bị khai phá thành một làng du lịch xa hoa.
"Có yêu cầu gì không?" Thẩm Diệc Hoan điều chỉnh các thông số trên camera.
Cố Minh Huy dựa vào thân cây: "Kiểu nào mà để cho nhìn một cái thôi cũng thấy khí chất ngời ngời ấy."
"Thằng bóng."
Thẩm Diệc Hoan đốp chát lại cậu ta một câu, cuối cùng cũng vẫn chụp dựa theo yêu cầu của cậu ta.
Muốn có một bức ảnh mang cảm giác khí chất ngời ngời trong biển hoa rất dễ dàng, nhưng phải luôn đổi vị trí để tìm góc độ mới.
Cả ngày bọn họ đều chạy khắp nơi, đến lúc chạng vạng đã tinh lực cạn kiệt, Thẩm Diệc Hoan chụp mấy tấm ảnh hoàng hôn ở biển hoa, ánh mặt trời chiếu vào hồ nước ở trung tâm một ánh vàng rực rỡ, sóng nước lấp lánh.
"Anh Đào, xong chưa thế? Tao sắp chết đói rồi." Cố Minh Huy thúc giục cô.
"Đợi tí."
Thẩm Diệc Hoan chụp thêm mấy tấm ảnh, ôm camera kiểm tra mấy tấm ảnh vừa chụp, cũng khá hài lòng.
"Đi thôi, ăn cơm à?"
"Mày muốn ăn gì?" Cố Minh Huy đứng lên phủi phủi cỏ khô dính trên quần, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đi tới bỗng nhiên ngẩn người, "Cổ mày..."
"Cái gì?"
Thẩm Diệc Hoan mở camera trước ra xem, trên màn hình hiển thị mấy vết đỏ đỏ hồng hồng trên cổ, nhìn qua có hơi dọa người.
Cố Minh Huy: "Có khi nào?"
"Chắc là vừa xong...." Thẩm Diệc Hoan hơi mờ mịt, "Buổi sáng tao không thấy."
"Đi bệnh viện!" Cố Minh Huy nói.
Thẩm Diệc Hoan nhìn cậu ta: "Không ăn cơm?"
"Ăn cái đếch gì mà ăn!"
****
Sau khi bác sĩ da liễu xét nghiệm xong, nói: "Dị ứng phấn hoa, không nghiêm trọng, tôi sẽ kê chút thuốc mỡ và thuốc uống, qua một tuần là khỏi."
Thẩm Diệc Hoan nhíu mày: "Một tuần ạ?"
"Cô gái này, cô đừng thích xinh đẹp, cũng đừng có mà vì sợ xấu mà che cổ đi, như thế sẽ cangg chậm hơn đấy."
Cố Minh Huy cười nói: "Không xấu, rất gợi cảm."
Thẩm Diệc Hoan trợn trắng mắt.
Chờ hai người ra bệnh viện rồi cơm nước xong cũng đã khuya, cảnh đêm
không kịp chụp, Cố Minh Huy cũng không dám để cô đi chụp, ngay cả buổi chụp sáng sớm mai cũng bị hủy bỏ, lê tấm thân mệt mỏi rã rời về khách sạn đã đặt trước.
Cố Minh Huy vẫn lái xe, Thẩm Diệc Hoan ngồi ở ghế phụ đọc hướng dẫn sử dụng của thuốc mỡ và thuốc uống.
"Khó chịu không?"
"Không có cảm giác gì." Thẩm Diệc Hoan nói.
"Hôm nay về muộn, sáng mai thì về."
"Còn thiếu một bộ ảnh, thật ra thì lấy khăn che một chút là ổn."
"Đừng, tổ tông, em đây không dám đâu ạ." Cố Minh Huy cười nói: "Chị đừng thi đua công tác như vậy, em không quen đâu ạ."
Thẩm Diệc Hoan bôi thuốc mỡ xong, lười biếng duỗi eo, tựa lưng vào ghế.
Cảnh đêm vùng ngoại thành không phồn hoa như cảnh đêm nơi thành thị, ngoài mấy ngọn đèn đường cũng chỉ còn bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, cả một khoảng không bao la, làm người ta hoảng hốt đi tới một thế giới lạ lẫm.
Thẩm Diệc Hoan nhớ tới khi Lục Chu đưa cô về vào ngày đó, đôi mắt kia, u ám.
Làm người ta cảm thấy khát khô.
"Đúng rồi." Thẩm Diệc Hoan quay đầu, "Mày có..... cách liên lạc Lục Chu không?"
Chân Cố Minh Huy suýt chút nữa giẫm vào chân phanh: "Tao không thích cậu ta thì làm gì có... Mày làm gì, định quay đầu ăn cỏ à?"
Thẩm Diệc Hoan nghiêm túc nói: "Cũng có ý định này."
"...." Cố Minh Huy tức đến mức muốn đập cho cô cái, "Mày có phải là càng sống càng thụt lùi không hả? Từ lớp 11 đến nay, chín năm rồi chứ ít gì, mày cứ định dính lấy cậu ta suốt đời à?"
"Chỉ là tao cảm thấy, trước đây đối xử với anh ấy không tốt...." Thẩm Diệc Hoan thở dài, "Anh ấy mới là người dây dưa suốt tám năm."
"Bây giờ mày đảm bảo có thể đối xử tốt với cậu ta à?" Cố Minh Huy hừ lạnh một tiếng, "Khi đó địch ý của cậu ta đối với tao mày đã quên rồi à, quản mày cứ như là quản tội phạm, mày chịu được à?"
Thẩm Diệc Hoan ôi một tiếng, có chút phiền não. Chỉ là suy nghĩ của cô thôi.
Có phải trước đây Lục Chu nhận được quá ít cảm giác an toàn từ cô, cho nên mới khiến cho sự cố chấp trong anh dần dần lớn mạnh.
Trở lại khách sạn.
Cố Minh Huy dặn dò cô nếu như đêm thấy không thoải mái thì gõ cửa phòng cậu ta.
Thẩm Diệc Hoan ậm ừ vài tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Chỗ tốt khi làm việc với người có tiền là chỗ ở đều là những khách sạn năm sao, rộng rãi thoáng mát.
Cô tắm rửa xong, bôi thuốc thêm một lượt nữa, dùng thiết bị kết nối camera và máy tinh, khi chỉnh sửa lại tất cả bức ảnh xong đã là một tiếng sau.
Thật ra cô có cách liên lạc với Lục Chu.
Wechat chỉ là đơn phương hủy bỏ, cô yêu cầu xác nhận bạn tốt là được, nhưng cô sợ lại nhận lại sự cự tuyệt của anh. Số đi động của anh vẫn còn trong danh bạ, nhưng hình như Lục Chu đã đổi số rồi.
Đúng rồi.....
Kỷ niệm ngày thành lập trường!
Trước đây Thẩm Diệc Hoan vì những lời nghị luận khó nghe nên đã rời khỏi nhóm Wechat, cho nên về phần tin tức lễ kỷ niệm thành lập trường là do Khâu Như Như nói nên cô mới biết được, nhưng mà hình như bọn họ còn một nhóm QQ.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cô cũng không dùng QQ nữa, cũng may là tài khoản và mật khẩu của cô đều dùng một cái.
Vừa mới đăng nhập là bao nhiêu tin nhắn ập đến. Tin nhắn Đằng Tấn, các tin nhắn quảng cáo, còn có không ít tin nhắn của mấy người bạn cô chơi cùng mấy năm trước.
Cô tìm được nhóm của lớp cấp 3, tin tức ngày kỷ niệm thành lập trường cũng là công bố từ trên này, người công bố thế mà lại là lớp trưởng — hẳn là chủ nhiệm lớp liên hệ với Lục Chu để truyền đạt lại tin tức này.
Đồng tử Thẩm Diệc Hoan hơi co lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một vòng cung khó có thể nhận ra.
Ảnh đại diện của Lục Chu....
Là đôi với của cô.
Thời bọn cô học lớp 11, cô ép Lục Chu đổi, đổi thành một cái vô cùng vô cùng không phù hợp với khí chất nam thần và học bá của anh.
——— một cái đầu heo.
Lúc đó khi còn nhỏ bọn họ xem một bộ phim hoạt hình, tên là 《
GG
Bond》, hình của Lục Chu chính là GG Bond - nhân vật chính của phim đó.
Còn Thẩm Diệc Hoan.... là một nhân vật heo khác tên là công chúa Phoebe.
Ngại chết mất thôi.
Càng làm cho cô ngại chính là, lúc trước khi mà Lục Chu thông báo tin tức về lễ kỷ niệm, anh không hề đổi ảnh đại diện của mình.
Trong gió đêm oi bức, Thẩm Diệc Hoan bởi vì hai cái ảnh đại diện này, chỉ trong một giây, đã kéo ký ức của cô về tám năm trước. Cô không biết là do Lục Chu lười đổi hay là vì lý do nào khác.
Ngồi ngốc vài phút, cuối cùng cô click mở cái avt màu xám của Lục Chu, không biết anh có online hay không.
Trước đó Thẩm Diệc Hoan đã thay điện thoại mới, lịch sử trò chuyện cũng đã sớm không còn gì rồi.
Không biết nên gửi cái gì.
Cô cứ do dự mãi.
Đã run rẩy ấn vào cửa sổ "chọc"....
*******
*GG
Bond
hay 猪猪侠: là bộ phim hoạt hình khá nổi tiếng của Trung Quốc, chả biết ở Việt Nam nó tên là gì nên cứ gọi tên tiếng Anh vậy:>> không biết có bạn nào biết hay thích phim này không:vv****
Quà 20/10 của các bạn ở trên blog ấy hihiiii 🤭🤭