Tiếng Lục Chu vừa dứt, mọi người đều yên lặng. Căn bản bọn họ không biết Lục Chu rơi vào thế yếu trong tình cảm giữa hai người họ, người bình thường nhìn đến bộ dáng này của hai người, đều sẽ theo bản năng ch o rằng người ưu tú này sẽ đá người kéo chân sau kia.
Lúc hỏi đến vấn đề này cũng chỉ muốn để Thẩm Diệc Hoan thấy xấu mặt, không ai dự đoán được kết cục này.
Ngay cả Thẩm Diệc Hoan cũng không dự đoán được.
"Thật à..." Có người chần chờ hỏi.
Lục Chu móc hộp thuốc ra, rút một điếu cắn ở răng, cả người đều lạnh lùng, nhìn có chút giống như không muốn trả lời người ta.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang cúi đầu ăn tôm, thu lại tầm mắt, nhả một ngụm khói.
"Thật."
Đũa của Thẩm Diệc Hoan thoáng dừng lại, nuốt miếng tôm trong miệng xuống, giương mắt, sắc mặt lẳng lặng nhìn thẳng qua người vừa mới hỏi ra câu đó: "Hỏi đủ rồi đúng không?"
Cố Minh Huy vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô liền xác định người kia xong đời rồi.
Trước đây khi bọn họ vẫn còn thờ phụng triết lý nắm đấm giải quyết mọi vấn đề, trước khi Thẩm Diệc Hoan đánh nhau đều dùng cái biểu cảm này. Vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt, không có chút ý cười nào, từ trong ra ngoài đều không kiềm chế được sự tức giận.
Rất tàn nhẫn.
Cậu cũng đã từng cảm thấy chiêu này rất hiệu quả, muốn học tập, nhưng làm thế nào cũng không thể học được dáng vẻ từ hồn nhiên biến thành tàn nhẫn và lệ khí như Thẩm Diệc Hoan.
Cô gái kia không còn giả vờ là một thanh niên nhỏ bé trong xã hội này, mà là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Sau khi lớn lên, Thẩm Diệc Hoan như thay đổi thành một người khác, dường như đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Nhưng mà, tính tình đâu phải là thứ dễ thay đổi đâu chứ.
"Anh Đào, bình tĩnh!" Cố Minh Huy khoa trương vung tay lên nói, làm động tác nắm tay, sau đó giơ chén rượu ra giữa bàn, cười tủm tỉm nói với người kia: "Nói ít đi mấy câu thì chết à, cậu mà chọc dựng lông mao của người ta thì tôi cũng không quản nổi đâu."
Tuy rằng lời nói của Cố Minh Huy mang theo ý cười, nhưng cũng làm cho người ta thấy lạnh sống lưng.
Lục Chu liếc mắt nhìn Cố Minh Huy một cái.
Người ta cũng bình tĩnh đối diện với anh, bỗng nhiên cong môi, nở một nụ cười không rõ ý vị với anh.
Cố Minh Huy nói xong, không khí trong bữa cơm này cũng bị bóp chết, mà bộ dáng cậu ta lại hồn nhiên như không biết, xoay bàn ăn để đĩa tôm hùm chuyển đến trước mặt Thẩm Diệc Hoan.
"Anh Đào, ăn cái này đi, không cần bóc vỏ đâu."
Ánh mặt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Diệc Hoan, cô tự nhiên gắp một miếng bỏ vào trong bát, cúi đầu nói: "Cố Minh Huy, bây giờ mày làm tao thấy hơi xấu hổ rồi đấy."
Cố Minh Huy cười, thấy vị tổ tông này cũng nguôi giận, lại tiếp đón mọi người: "Ăn thôi, ăn thôi, đừng khách sáo với tôi làm gì."
Lục Chu lại không động đũa, lại tựa lưng vào ghế như nãy, cũng không nói lời nào.
Chủ đề xấu hổ cũng đã qua đi, mọi người lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói chuyện khác.
Thẩm Diệc Hoan ăn được một lúc, chần chờ quay đầu, trong miệng còn ngậm một sợi mì, trực tiếp đυ.ng phải ánh mắt đen trầm của Lục Chu.
"...."
Cô nhanh chóng hít sợi mì vào trong miệng, nhai nhai, không để ý đến chút hình tượng nào.
Thật sự Thẩm Diệc Hoan không rõ tại sao Lục Chu lại giúp cô, ngày hôm qua anh còn nói những lời lạnh lùng như thế, nhưng cô lại tựa như có thể hiểu được một chút gì đó.
Từ lớp 11 đến năm ba đại học, bọn họ bên nhau 5 năm. Tựa như hai miếng thịt tươi bị xay nhuyễn ra rồi trộn lại, muốn hoàn toàn bứt rời đi nào có dễ dàng như vậy, đã sớm không còn phân rõ đâu là mình, đâu là đối phương nữa rồi.
Chia cắt thống khổ, nhất định sẽ là máu thịt mơ hồ, máu tươi đầm đìa. (T định lược đoạn này vì nghe nó biếи ŧɦái vl nhưng mà lại thôi:v)
Nếu như vừa rồi Lục Chu gặp phải tình huống như thế này, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Cái đó..."
Cô do dự một chút, cũng không muốn cứng rắn khó coi như vậy với Lục Chu, nên thử mở miệng.
Lục Chu nhìn cô, không có phản ứng nào khác.
".... Anh có thể lại gần đây một chút không?"
Hai tay Lục Chu khoanh trước ngực, thẳng lưng dậy hướng qua phía cô.
"Em muốn ăn tôm, anh có thể bóc giúp em không?"
Cô nhẹ giọng nói bên tai anh.
Lục Chu lại dựa vào ghế một lần nữa, ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Thẩm Diệc Hoan đành phải quay lại, nhìn qua mấy con tôm rồi yên lặng thở dài.
Cô rất thích ăn tôm, nhưng không thích tự mình bóc vỏ, vì làm vậy trên tay sẽ dính mùi tanh, rất khó rửa sạch, cho nên từ trước đến nay những đồ ăn có vỏ đều do Lục Chu bóc, nếu không có Lục Chu, vậy cô liền không ăn.
Nếu như anh không muốn vẫy đuôi với em một lần nữa. Vậy hãy để em vẫy đuôi chạy đến bên anh đi.
Thẩm Diệc Hoan gắp một con tôm, hai ngón tay kéo đầu tôm, môi bẹp xuống, thoạt nhìn rất ghét bỏ.
Ngón tay của cô trắng tinh tế, hôm qua mới sơn móng tay, thay đổi thành màu hồng nhạt, làn da trong trắng hồng hào, trên mặt cô cũng hơi đỏ lên, làm tim người ta không chịu được mà nhảy dựng lên.
Cô đúng là có một khuôn mặt mê hoặc người khác.
Lục Chu liếc mắt nhìn động tác của cô, hơi kinh ngạc nâng mi lên.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tự tay bóc tôm.
Cô thích ăn tôm đến vậy từ khi nào?
Tuy rằng mọi người đang trò chuyện rôm rả, nhưng vẫn chú ý đến Thẩm Diệc Hoan và Lục Chu ở bên này.
Sau đó nhìn thấy cô gắp một con tôm lên, bóc vỏ cẩn thận rồi để vào trong bát của Lục Chu.
Mọi người:....
Khâu Như Như:.... mẹ kiếp! Heo nhà thế mà cũng chủ động nhổ củ cải trắng sao?!
Lục Chu rũ mắt, nhìn con tôm trong bát.
Đại khái là cô không muốn để ngón tay có mùi tanh, nên con tôm cũng chưa được bóc vỏ sạch sẽ, trên bụng tôm còn có thể nhìn thấy mấy cái chân nhỏ.
Bỗng nhiên anh vô cùng bực bội, cảm giác phiền muộn từ đáy lòng quay cuồng đi lên, mắc lại ở l*иg ngực. Trước đây Thẩm Diệc Hoan cũng theo đuổi anh như thế này, dùng dáng vẻ đáng thương để lấy lòng, thu lại mọi góc cạnh, chọc cho người ta đau lòng.
Nhưng chờ đến khi đã đạt được mục đích, con mồi đã bị thu vào trong túi, cô liền lộ nguyên hình.
Từ một người thợ săn, biến thành một người chuyên quyền độc đoán, thanh đao rơi xuống, quyết định sinh tử của anh.
Thẩm Diệc Hoan chính là thuốc phiện ngần ấy năm của Lục Chu, anh cố chấp anh hèn mọn đều là vì Thẩm Diệc Hoan.
Đương nhiên cũng mệt mỏi, thế nhưng cô là Thẩm Diệc Hoan nên anh cũng cố gắng chịu đựng.
Bây giờ anh đã quyết định buông bỏ tất cả, Thẩm Diệc Hoan lại vươn cái chân mềm mại của mèo con ra, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh.
"Anh không ăn à?"
Một lúc lâu vẫn không thấy anh nhúc nhích đũa, Thẩm Diệc Hoan không nhịn được quay đầu thúc giục anh.
Giọng của cô gái tinh tế mềm mại, không giống với người vừa dùng giọng lạnh lùng để nhắc nhở người khác.
"Ăn."
Bởi vì đây là Thẩm Diệc Hoan.
Mọi động tác của Lục Chu giống như đã được lập trình sẵn.
Mặc kệ là đã xa cách bao lâu, mặc kệ cô làm anh tổn thương như thế nào.
Chỉ cần là mong muốn của cô, Lục Chu đều sẽ không nhịn được mà hoàn thành, dỗ dành cô vui vẻ.
Loại tâm lý này đã trở thành thói quen, không đổi được.
Tựa như phản xạ của đầu gối, phản xạ đơn giản nhất, chỉ cần có hai dây thần kinh là có thể hoàn thành.
Thẩm Diệc Hoan chiếm được tiện nghi lại vẫn muốn bán ngoan, lại cầm đũa gắp một con tôm đến bát của mình rồi bắt đầu bóc.
Lục Chu: "Tôi không ăn."
".... ồ."
Thẩm Diệc Hoan không bóc nữa, lấy khăn cẩn thận lau khô tay.
Sau vài phút, ngửi ngửi ngón tay, nhíu mày, nghiêng đầu thấp giọng nói với Khâu Như Như, "Tao đi vào WC tí."
Nước lạnh lẽo rơi xuống, tạo ra chút bọt dính trên mu bàn tay, hòa hợp với làn da tinh tế.
Đôi tay chống trên mép bồn rửa, qua vài phút, cô mới nhẹ nhàng thở ra, lấy cây son ra tô lại môi.
"Thẩm Diệc Hoan, cô có tí liêm sỉ nào không vậy, chia tay rồi mà còn bóc tôm cho người ta?" Trương Đồng Thích đi vào, xuyên qua tấm gương đối diện với cô.
Thẩm Diệc Hoan ung dung thong thả rút khăn giấy lau tay, cúi đầu không nhìn cô ta, chậm rì rì nói: "Vẫn tốt hơn so với một số người bóc tôm còn bị cự tuyệt ấy."
Cô không muốn nhiều lời với Trương Đồng Thích, bỏ lại những lời này liền đi ra ngoài, cũng mặc kệ sắc mặt của người ở lại kém đến mức nào.
Cố Minh Huy đứng ở ngoài hành lang của WC, dựa lưng vào tường, một bên chân dài hơi co lại, ánh đèn rơi xuống, khiến màu tóc của cậu ta nhiễm màu đỏ sẫm.
"Đứng đây làm gì?"
Thẩm Diệc Hoan chỉnh chỉnh lại áo sơ mi, mhej nhàng đá cẳng chân cậu ta.
"Sao không?"
"Gì?"
"Tao thấy Trương Đồng Thích đi ra ngoài, nên tới đây xem mày có xầy xước gì không." Cậu ta nâng cằm hướng về phía WC.
Thẩm Diệc Hoan cười cười: "Cô ta thì có thể làm gì tao chứ."
"Đúng vậy nhỉ." Cố Minh Huy cong môi, "Mọi người đổi sân, xuống KTV ở dưới lầu."
Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc nói: "Đều tanh bành đến nỗi này rồi mà bọn họ còn có tâm trạng đi KTV?"
"Đúng vậy, đều lớn cả rồi, chuyện gì nên nhịn thì cứ nhịn, họp lớp chính là một cơ hội tốt để mở rộng nhân mạch mà." Tương lai Cố Minh Huy phải kế thừa gia nghiệp, hai năm đi du học nước ngoài chính là học tài chính và quản lý,có thể nói đây là chân dự bị của tổng tài bá đạo.
"Kệ đi." Thẩm Diệc Hoan không chút để ý gật gật đầu, "Tao không đi, có một nhân mạch như mày là đủ rồi."
"Để tao đưa về."
"Hôm nay mày là chủ, tao tự về được."
"Cái này không quan trọng, mày đợi tí để tao đi lấy chìa khóa xe."
"Thật sự không cần." Thẩm Diệc Hoan duỗi duỗi chân, "Không phải Như Như còn ở đây à, mày nói với nó một tiếng là tao đi về trước đây, đợi nó uống rượu xong thì mày nhớ đưa nó về cẩn thận."
"Thôi được rồi." Cố Minh Huy cũng không tiếp tục kiên trì, "Về đến nhà thì nhắn tin cho tao."
"Biết rồi."
Cô nói xong liền quay người, thân hình của cô gái này gầy không tả nổi, xương cánh bướm đều xuyên qua cả áo sơ mi.
Cố Minh Huy đứng ở sau lưng nhìn theo bóng dáng của cô, khóe môi chậm rãi cong lên, cuối cùng nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhòa.
Thẩm Diệc Hoan đoán chắc chắn rằng Lục Chu sẽ không đi đến những nơi như KTV, anh không thích ồn ào, cũng không thích những tình huống hỗn độn.
Quả nhiên, cô vừa ra đến thang máy, liền nhìn thấy anh, còn có một người... đàn ông?
Lục Chu đỡ Ngu Gia Thành uống say khướt, sắc mặt không tốt, giống như đang suy xét xem có nên tiếp nhận con ma men này hay không.
"Chìa khóa xe đâu." Anh hỏi.
Ngu Gia Thành uống say đến cong cả lưỡi, mơ màng không biết nói gì đó.
Lục Chu nhíu chặt mi lại, cuối cùng tìm thấy chìa khóa xe trong túi áo của anh ta.
"Lục Chu."
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan.
Cô nhấp nhấp môi, màu môi đỏ sẫm, mặc dù đã đến buổi tối nhưng vẫn cứ trang điểm tinh xảo, có hơi một lời khó nói hết nhìn Ngu Gia Thành dựa vào người Lục Chu, mà vẻ mặt Lục Chu rất kháng cự.
Cô dừng một chút, ánh mắt chuyển đến trên người Lục Chu: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Khi đó Ngu Gia Thành học lớp 11-2, lớp bên cạnh.
"Lớp bọn họ cũng tổ chức họp lớp ở đây." Lục Chu trả lời, thanh âm rất lạnh lùng.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy có chút nhụt chí.
".... Anh có thể đưa em về không?" Cô chột dạ, lại bổ sung, "Em không lái xe đến."
"Tôi cũng không lái xe đến."
Thẩm Diệc Hoan nhìn chìa khóa xe trong tay anh.
"Ngu Gia Thành."
".... Gì?"
Thời thiếu niên theo đuổi người ta không cần da không cần mặt mũi, đến mức soi dưới ánh mặt trời sẽ sáng lạn, cho thêm chút màu sắc là có thể mở phường nhuộm, cũng không hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải, vuốt mặt nể mũi.
Thẩm Diệc Hoan siết chặt bàn tay đang cầm túi xách, chậm rì rì nói: "... Vậy anh có thể đưa cậu ta về rồi đưa em không?"
Sắc mặt anh dần dần tối lại.
Nhìn có chút đáng sợ.
Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng nhìn qua anh một cái, thấp giọng nói: "An ninh khu nhà của em không tốt lắm...."
Thanh âm của cô yếu ớt, không còn kiểu luôn đúng tình hợp lý như trước nữa.
Thẩm Diệc Hoan nghĩ thầm, kỳ thật bọn họ nói rất đúng, cô đúng là rất hư hỏng.
Còn lợi dụng nhược điểm của Lục Chu.
Nhưng mà cô không nhịn được mà làm như vậy, đến chính cô còn không rõ lý do.
"Đi."
Cuối cùng Lục Chu cũng thỏa hiệp.
Xe Ngu Gia Thành đỗ ngay trước cửa bãi đỗ xe, rất dễ tìm thấy.
Lục Chu ném con ma men vào ghế sau, còn mình ngồi vào ghế lái, Thẩm Diệc Hoan mở cửa xe bên ghế phụ ngồi vào.
Anh ngửi được mùi bơ ngọt nhàn nhạt trên người của cô gái, lúc ban ngày không có rõ như thế này, bị nước hoa che lại, đến bây giờ, nước hoa bị gió thổi đi, mùi hương của bản thân cô mới rõ hơn.
Quần jean chỉ che hết bắp đùi, khi ngồi xuống mông kéo lên, bên đùi không có chỗ che chắn, da thịt trắng như tuyết, như một đoạn tơ lụa nhuộm màu ánh sáng.
Ánh mắt Lục Chu dời xuống, hơi thở của cô ở bên tai, bàn tay nắm lấy vô lăng đầy mồ hôi.
"Xuống ghế sau."
"..... Hả?" Thẩm Diệc Hoan ngây ngẩn cả người.
"Ngồi ghế sau!" Anh lạnh giọng.
Thẩm Diệc Hoan ủy khuất, mở cửa ngồi xuống ghế sau, trên người Ngu Gia Thành như ngã vào hũ rượu ở bên cạnh, thần trí cậu ta đã không còn rõ ràng.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến, hình như Lục Chu đã nhìn thấy dáng vẻ này của cô rất nhiều lần.
Say rượu, làm càn, hơn nữa khi cô uống rượu say cũng thích làm loạn, lúc thì đánh lúc thì véo, dằn vặt người bên cạnh.
Lục Chu lấy một chai nước khoáng đưa cho Ngu Gia Thành, "Tỉnh đi."
Ngu Gia Thành nhận lấy, híp mắt cười: "Tôi không say!"
Thẩm Diệc Hoan:.....
Còn rất giống bộ dáng của cô khi uống say.
Lục Chu mặc kệ cậu ta, một chân dẫm xuống chân ga rồi lái xe đi.
Ngu Gia Thành bị mất thăng bằng, mắt thấy sắp đảo lên người Thẩm Diệc Hoan, Lục Chu lại chuyển lái, để cậu ta ngã đập vào cửa pha lê.
Ngu Gia Thành nhe răng trợn mắt xoa xoa đầu, nhìn thấy bên cạnh mình còn có một cô gái đang ngồi lại càng trợn to thêm.
Mặt Thẩm Diệc Hoan không có biểu cảm gì đối diện với cậu ta.
"Ấy.... sao nhìn cô lại giống Thẩm Diệc Hoan thế nhở?"
"...." Cô ngừng lại, "Là tôi."
"Sao cô lại ở đây?! Tôi nói cho cô biết! Loại con gái như cô thì đi mà tìm cái thằng nào khác đi, đừng có tới đây trêu chọc Lục gia! Cô, cô cmn chơi đủ rồi, sẽ có lúc người ta đùa chết cô đi!!"
Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, nhìn một bên mặt của Lục Chu, hàm dưới căng chặt, môi nhấp thành một sợi dây nhỏ.
"Cậu uống nhiều rồi." Tiếng của anh thật trầm, "Câm miệng."
Ngu Gia Thành lắc lắc cổ, nói với anh: "Cũng không phải là tôi chưa từng thấy bộ dáng uống say mèm của cậu."
Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc quay đầu, cô chưa từng thấy qua dáng vẻ uống say của Lục Chu.
Ngu Gia Thành ngã xuống ghế sau theo hình chữ X: "Không ngừng nôn, mà đầu óc cũng không rõ ràng, còn kéo tôi nói chuyện, khi đó tôi liếc mặt nhìn cậu một cái... ôi chao! Nhưng lại làm tôi sợ muốn chết."
Sắc mặt Lục Chu hoàn toàn trầm xuống, cảnh cáo: "Ngu Gia Thành."
Người phía sau tựa như đã thanh tỉnh hơn một chút, liếc mắt nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, ngoan ngoãn câm miệng.
Để lại Thẩm Diệc Hoan nghe tim gan cồn cào.
Lục Chu nhanh chóng lái xe đến cửa nhà Ngu Gia Thành, sau khi đưa người vào nhà liền đi ra.
Gõ gõ cửa sổ xe: "Xe để lại chỗ này cho cậu ta, bên cạnh đây là trạm tàu điện ngầm, tôi đưa em về."
Đêm hè có những tiếng cồn trùng ầm ĩ, màn đêm sâu nặng, không có một ngôi sao nào cả. Hai người sóng vai đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Thẩm Diệc Hoan chần chờ hỏi: "Anh uống say lúc nào?"
"Sau khi nhận được tin nhắn của em."
Cô suy nghĩ một lát mới hiểu được anh đang nói đến tin nhắn chia tay kia, trong lòng càng hụt hẫng.
"Sau đó thì sao... sau khi uống say thì anh làm gì?"
Cô nhớ đến lời chưa nói hết của Ngu Gia Thành.
Lục Chu không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Người ta chân dài, bước chân cũng lớn, Thẩm Diệc Hoan đi giày cao gót, phải chạy chậm theo để đuổi kịp anh, không nhịn nổi gọi anh: "Lục Chu."
Anh xoay người, Thẩm Diệc Hoan không kịp phanh lại, suýt chút nữa đâm vào ngực anh.
Đèn đường hợp lại trong mắt anh, ánh sáng nặng nề.
Thanh âm nhạt nhòa bị gió thổi liền tan đi.
"Tôi khóc."
Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy đây như đánh đòn cảnh cáo, đầu óc trống rỗng.