Chương 3: Khıêυ khí©h

Chuyển ngữ: Fiona

Thái tổ khai quốc triều Sở từng là một đạo sĩ tu hành, bái sư lão đạo trưởng ở Huyền Thanh Quan. Sau khi lên ngôi hoàng đế, vẫn không quên bản tâm, tôn Huyền Thanh Quan là đạo quan hoàng gia, hạ chỉ cho con cháu đời sau đều tín ngưỡng đạo giáo.

Mấy trăm năm trôi qua, tường thành Kim Lăng ngày càng loang lổ, duy chỉ có Huyền Thanh Quan ngoài hoàng thành vẫn giữ được vẻ thanh tịnh, chỉ cho phép hoàng thân quốc thích và quan lại cao cấp ra vào.

Trong đó, Trưởng công chúa Triều Ca là người lễ bái thường xuyên nhất.

Tiểu hoàng đế yêu quý trưởng tỷ, không tiếc hao tốn ngân khố quốc gia, xây dựng một tĩnh thất riêng cho Trưởng công chúa ở trong quan.

Vì diện tích đạo quan có hạn, hơn nữa tượng thần không thể tùy tiện di chuyển, nên không thể xây dựng nơi ở theo quy mô bảy gian bảy sân như phủ Trưởng công chúa. Nhưng bất cứ thứ gì Trưởng công chúa Triều Ca thích muốn, tiểu hoàng đế đều đáp ứng.

Ví dụ như Ninh Phù Sơ nghe Lăng Vân nói, ở phía tây tĩnh thất có một hồ tắm được dẫn nước từ suối trong núi, chỉ để tiện cho Trưởng công chúa tắm rửa sau khi thắp hương.

Vì tiểu nha đầu cứ khăng khăng muốn nhận tội chịu phạt, Ninh Phù Sơ bèn cho nàng một cơ hội chuộc lỗi.

——Chuẩn bị một số thứ tốt đưa đến, rồi mời Phò mã gia vào tây thất.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh như dát bạc.

Ninh Phù Sơ khoác trên vai một chiếc áo mỏng màu đỏ lựu, bên dưới là yếm thêu hình uyên ương hí thủy, nước trong hồ vừa ngập đến ngực. Sau đó, cầm bút lông trắng, chấm một chút nước, xoay đầu bút trong hộp son bên bờ, lông cừu trắng mềm mại lập tức nhuốm màu đỏ.

Lăng Vân đã bày sẵn gương đồng viền vàng khắc hình phượng hoàng dục hỏa xung quanh hồ tắm từ buổi chiều, lúc này Ninh Phù Sơ ngẩng đầu nhìn gương, chấm son đỏ lên trán, vẽ thành một cánh hoa nhỏ xinh đẹp.

Cố Khâm Từ đẩy cửa gỗ ra, chợt thấy bóng trúc sum suê như tảo bèo chồng chéo trên bình phong. Hắn nghi hoặc không hiểu, vòng qua bình phong tiếp tục đi vào trong.

Lăng Vân thấy đã dụ được người vào tròng, lập tức đóng cửa cài then.

Đợi đến khi Cố Khâm Từ phát hiện ra tình hình không ổn, thì đã muộn.

Ninh Phù Sơ nhìn hắn qua làn hơi nước mờ ảo, hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt long lanh, môi đỏ khẽ mở, gọi một tiếng: “Hoành Cừ…”

Hoành Cừ là chữ lót của Cố Khâm Từ.

Lấy ý từ câu nói nổi tiếng của Trương Tải tiên sinh: “Vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh hiền xưa nối nghiệp học, vì muôn đời sau mở ra thái bình.”

Nhưng hiện tại, nói dễ nghe thì hắn là anh rể của hoàng đế, là phu quân của Trưởng công chúa, nói khó nghe thì cũng chẳng khác gì kẻ vô dụng sống dựa hơi người khác, lấy gì để thực hiện bốn điều này.

Sự mỉa mai khiến Cố Khâm Từ lập tức sa sầm mặt, lạnh lùng chất vấn: “Điện hạ lại muốn giở trò gì?”

“Bổn cung không giở trò.” Ninh Phù Sơ còn thiếu vài nét cuối cùng trên trán, nàng cố ý nhìn thẳng vào mắt Cố Khâm Từ để tô son.

Nâng lên hạ xuống, lần này đầu bút chấm lên xương quai xanh. Trên làn da trắng nõn như tuyết, một vệt son đỏ ướŧ áŧ theo cần cổ mảnh khảnh từ từ trượt xuống vai, rồi lan rộng ra, cho đến khi dừng lại ở chỗ áo choàng mỏng, hòa vào màu đỏ rực của áo choàng.

“Bổn cung chỉ muốn cho Hoành Cừ nhìn ta.” Ninh Phù Sơ nói nửa câu sau với giọng điệu mỉm cười.

Đồng thời, hai cánh tay nhẹ nhàng dang sang hai bên, nước trong hồ lập tức dập dềnh trước ngực, che khuất đường cong gợi cảm nhất, cũng khiến sự tò mò của người trên bờ không yên phận mà dâng lên theo sóng nước, muốn chui xuống nước để tìm hiểu.

…… Hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Cố Khâm Từ thầm mắng trong lòng, hắn đúng là bị điên mới nghe theo lời Ninh Phù Sơ mà nhìn nàng, lập tức quay mặt đi.

Nhưng trước sau trái phải hồ tắm đều là gương đồng, dù Cố Khâm Từ nhìn vào gương nào, cũng đều thấy như nhau: hơi nước mờ ảo, lụa mỏng phiêu diêu, hoa màu đỏ trên trán Ninh Phù Sơ nở rộ diễm lệ quyến rũ.

Nếu nhắm mắt lại, lại có vẻ như mình không có chút định lực nào, sợ hãi nàng ta. Cuối cùng, ánh mắt Cố Khâm Từ dừng lại trên lư hương Bác Sơn đang tỏa khói thơm nghi ngút đặt trên bàn nhỏ sau bình phong, ánh mắt thủy chung không giao nhau với nàng.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Phù Sơ đã bơi đến mép hồ.

Bàn chân trắng nõn như ngọc giẫm lên bờ, mỹ nhân xuất dục (ra khỏi bồn tắm).

Nàng co chân lại, không đi thẳng đến trước mặt Cố Khâm Từ, mà ngồi xuống trên nền đá cẩm thạch. Khuỷu tay chống lên thảm nhung, nắm tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương, đôi chân ướt đẫm vươn ra khỏi tấm lụa đỏ, như đang tựa vào ghế quý phi.

Bỗng nhiên, Cố Khâm Từ cảm thấy vạt áo bị vén lên, có thứ gì đó mát lạnh chạm vào da.

Hắn không thể không cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy Ninh Phù Sơ đeo xích chân có chuông bạc, ngón chân sơn màu đỏ của hoa phượng tiên (cây bóng nước, còn gọi là cây móng tay) leo lên bắp chân hắn, khéo léo đi lên, vén áo hắn lên cao hơn.

Cố Khâm Từ đột nhiên trợn to mắt, lùi lại hai bước như tránh rắn rết, tránh khỏi sự đυ.ng chạm của nàng, phân rõ ranh giới với Ninh Phù Sơ. Hắn lạnh lùng nói: “Xin điện hạ tự trọng.”

“Tự trọng? Phò mã nói vậy là sao?” Ninh Phù Sơ hất cằm cười hỏi: “Chúng ta là phu thê, bổn cung không tự trọng chỗ nào?”

Cố Khâm Từ trầm giọng nhắc nhở: “Đạo môn là nơi thanh tịnh.”

Ninh Phù Sơ liếc mắt đưa tình, dường như đang suy nghĩ về câu nói này của hắn…

Trong mũi không khỏi phát ra tiếng “Ừm——” kéo dài, cuối cùng, đuôi âm chuyển thành một tiếng cười nhẹ nhàng: “Hoành Cừ chẳng lẽ chưa từng nghe nói: Thực, sắc, tính dã.”

Ăn uống cũng tốt, nam nữ hoan ái cũng vậy, đều là bản tính của con người.

“Bổn cung chẳng qua là làm theo lời dạy của thánh hiền, không tự trọng chỗ nào, hửm?”

Nàng lặp lại câu hỏi một lần nữa, dư âm ngân nga như sợi tơ chui vào tai, lan tỏa thành một trận ngứa ngáy.

Cố Khâm Từ không giỏi ăn nói như nàng, không cãi lại được nên im lặng.

Vô tình quay đầu lại, nhưng lại bị hình ảnh phản chiếu trong gương đồng xung quanh làm cho hoa mắt, hắn vội vàng hít sâu để bình tĩnh lại.

Phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Ninh Phù Sơ nhận ra ý nghĩ của hắn, có chút kinh ngạc vì mình đã làm đến mức này rồi, vậy mà vẫn không dụ dỗ được hắn? Lập tức chuẩn bị ra chiêu cuối.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, vươn tay móc lấy ngọc bội bên hông Cố Khâm Từ, muốn kéo hắn đến gần.

Nhưng không ngờ, người luyện võ quanh năm đứng rất vững, hiên ngang như núi Thái Sơn, không những không bị Ninh Phù Sơ kéo động, ngược lại còn hại người kéo hắn bị phản lực. Ninh Phù Sơ còn chưa kịp kinh ngạc ứng phó, đã va vào lòng nam nhân, l*иg ngực cứng như đá đập vào mũi nàng đau nhói, nước mắt lập tức ầng ậc trong mắt.

Cố Khâm Từ cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với đôi mắt ướŧ áŧ kia.

Đến gần, hắn mới phát hiện, thứ mà Ninh Phù Sơ dùng son vẽ trên trán, không phải là hoa đào kiều diễm, cũng không phải là hoa mẫu đơn phú quý, mà là một đóa hoa hợp hoan!

Ám chỉ quá rõ ràng.

Cố Khâm Từ khinh thường hừ lạnh, đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay nàng đang định xoa mũi hay làm gì đó khác, các khớp ngón tay siết chặt, động tác và giọng nói đều toát lên vẻ chán ghét như nhau: “Thần không biết, điện hạ ngồi chán vị trí vạn người phía trên, vậy mà cũng học theo đám kỹ nữ hạ lưu.”

Lực tay hắn siết chặt cổ tay Ninh Phù Sơ không hề kiêng dè, chỉ trong nháy mắt, đã khiến Ninh Phù Sơ đau đến mức phải cắn chặt răng.

Không cần nhìn cũng biết làn da mỏng manh kia chắc chắn đã bị siết thành năm dấu đỏ.

Nhưng Ninh Phù Sơ cố nén tiếng hít thở sắp thoát ra khỏi môi, nuốt ngược cơn đau vào trong, khóe môi lại nở nụ cười quyến rũ: “Không biết bổn cung hạ mình như vậy, có thể khiến Phò mã vui lòng hay không?”

Vừa nói, vừa liếc mắt đưa tình.

Có câu “Ghét cái gì ghét luôn cả những thứ liên quan đến nó”, Cố Khâm Từ cũng không ngoại lệ. Hắn oán hận Trưởng công chúa Triều Ca, nên ghét bỏ từng lời nói, từng hành động của Ninh Phù Sơ.

Lực tay vô thức tăng thêm, thậm chí có một khoảnh khắc, hắn nảy sinh ý muốn bóp nát xương cốt yếu ớt dưới tay mình.

Ninh Phù Sơ có thể chịu đau, nhưng Trưởng công chúa Triều Ca được nuông chiều từ bé lại không chịu được ủy khuất. Khi cơn đau vượt quá ngưỡng chịu đựng, nước mắt hoàn toàn không thể kiểm soát được mà trào ra, sau đó…

Như những hạt ngọc trai lấp lánh, lần lượt lăn xuống gò má.

Cố Khâm Từ thấy vậy bỗng nhiên sững sờ, động tác bóp nát cổ tay Ninh Phù Sơ dừng lại.

Thực ra, cảnh tượng người trước mắt nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ, cũng không khiến hắn sinh lòng thương xót.

Ngược lại, hắn cảm thấy rất sảng khoái.

Cố Khâm Từ đột nhiên phát hiện, so với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Trưởng công chúa Triều Ca, hắn dường như càng thích nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Ninh Phù Sơ hơn.

Nhìn khuôn mặt được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Đại Sở bị nước mắt làm ướt nhòe, lớp trang điểm xinh đẹp bị nước mắt làm lem luốc. Nhìn chiếc cổ kiêu ngạo cúi gằm xuống, đôi môi đỏ mọng thường dùng để sai bảo người khác run rẩy thốt ra lời cầu xin.

Chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến hắn vô cùng hưng phấn, thậm chí còn hơn cả niềm vui sướиɠ khi chém gϊếŧ trên chiến trường.

Như thể trong bụng hắn có một con tao thiết (một loài mãnh thú trong truyền thuyết Trung Quốc, rất tham ăn), tham lam hút lấy nỗi đau của Ninh Phù Sơ làm thức ăn. Lúc này, Cố Khâm Từ vẫn cảm thấy đói bụng, cảm thấy vẫn chưa đủ.

Hắn muốn nhìn thấy nàng rơi thêm nhiều nước mắt nữa.

【Ting! Giá trị phẫn nộ của nhân vật thay đổi, xin kí chủ chú ý tiếp nhận dữ liệu mới: Cố Khâm Từ, giá trị phẫn nộ bảy mươi lăm!】

Ninh Phù Sơ giây trước còn đang nhíu mày chịu đựng cơn đau, giây sau, giọng nói máy móc đột ngột vang lên trong đầu, khiến nàng giật mình, ngay cả nước mắt cũng quên rơi.

Cái gì? Giá trị phẫn nộ tăng lên rồi?

Buổi trưa khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khâm Từ, hệ thống xuất ra giá trị phẫn nộ là sáu mươi lăm. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, đã tăng thêm mười điểm?!

Là vì nàng đã đi sai nước cờ khi dùng sắc đẹp để dụ dỗ hắn, phản tác dụng sao?

Trong nháy mắt, Ninh Phù Sơ chỉ muốn lập tức thoát khỏi Cố Khâm Từ, rồi đuổi hắn ra ngoài, kết thúc vở kịch lố bịch này.

Thứ nhất, nàng không muốn nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống về việc giá trị phẫn nộ của Cố Khâm Từ tiếp tục tăng lên. Thứ hai, Ninh Phù Sơ ngay từ đầu đã không thực sự định dâng hiến bản thân.

Nàng đang đánh cược.

Đánh cược Cố Khâm Từ cũng giống như tất cả nam nhân trên đời, đều mê muội sắc đẹp, cũng đánh cược Cố Khâm Từ sẽ có ý chí kiên định khác với nam nhân bình thường. Muốn có được nàng, nhưng cuối cùng lại không có được, rơi vào mâu thuẫn giằng xé, mới có lợi nhất cho Ninh Phù Sơ tiếp tục công lược, không ngừng giảm giá trị phẫn nộ.

Nhưng hiện tại, kế hoạch đã thất bại, Ninh Phù Sơ cảm thấy mình giống như một con hề nhảy nhót, còn Cố Khâm Từ thì đứng ngoài xem, xem khỉ diễn trò.

…… Nàng không muốn tiếp tục nữa.

Ninh Phù Sơ nuốt nước bọt, muốn hét lớn gọi người đến.

Miệng vừa mở ra, ngón tay Cố Khâm Từ đã rơi xuống, bịt chặt đôi môi đỏ mọng của nàng: “Suỵt——”

“Điện hạ đừng nói.” Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khâm Từ trở nên u ám, tay kia ôm eo nàng kéo lại gần, khàn giọng thì thầm: “Thần vui lòng.”

Nghe vậy, Ninh Phù Sơ lập tức trợn to mắt.

Nếu không phải bàn tay đặt trên eo sau nóng rực, thiêu đốt làn da nàng, Ninh Phù Sơ suýt nữa đã cho rằng mình nghe nhầm.

Vân Huy Đại tướng quân có thù tất báo, Thống soái Trạch Châu nghiêm khắc với bản thân, sao có thể tùy tiện như vậy. Hơn nữa nàng nghe thấy hơi thở của Cố Khâm Từ đều đặn, nhìn thấy ánh mắt hắn trong veo, không hề có chút dấu hiệu động lòng nào.

Vậy bây giờ là sao?

Trút giận lên Trưởng công chúa Triều Ca?

Ngón tay đầy vết chai của Cố Khâm Từ ấn mạnh lên môi Ninh Phù Sơ, liên tục chà xát, lau sạch lớp son đỏ, thay bằng một lớp sưng đỏ.

Vết chai dày cộp như cát sỏi được mài giũa bởi gió cát phương Bắc, chỗ bị chà xát vừa đau vừa ngứa. Ninh Phù Sơ khó chịu đến mức không nhịn được ngửa cổ ra sau né tránh.

Cảm nhận được sự run rẩy của người dưới tay, Cố Khâm Từ càng thêm hả hê.

Ánh mắt hắn di chuyển đến vết son đỏ mà Ninh Phù Sơ vừa vẽ trên vai, lần này, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào chỗ đó không chớp mắt. Muốn xé rách áo mỏng của nàng, xé nát yếm của nàng, muốn nàng toàn thân đều nhuốm màu sắc, nghe nàng khóc đến khàn cả giọng.

Không còn có thể nắm quyền sinh sát, tàn hại trung lương nữa.

“Điện hạ, là người khıêυ khí©h thần trước…”