Chương 22(2): Du Ngoạn Mùa Thu

Tiểu Quận chúa dung mạo hoạt bát bĩu môi, lẩm bẩm: “Ánh mắt chọn người của ta quả thực không tốt, điều này bản thân ta cũng biết, nếu không năm đó cũng sẽ không nhìn trúng tên cặn bã miệng toàn lời nói dối kia. Nhưng bây giờ khác rồi, ta không cần nam nhân phải chung thủy với ta, ta chỉ cần bọn họ dỗ dành ta vui vẻ, để ta vui chơi.”

“Vì vậy, tình cảm sâu đậm hay không cũng không sao, dung mạo mới là quan trọng nhất.” Tĩnh Thư Quận chúa nghịch ngợm chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Tần Dương Đại trưởng công chúa như đứa trẻ đòi kẹo, “Cô cô, cho ta xem tiểu lang quân của người đi.”

Tần Dương Đại trưởng công chúa đưa tay gõ nhẹ lên mũi nàng ta, ánh mắt dịu dàng, ngay cả sự bất lực cũng nhuốm màu cưng chiều: “Con đó…”

“Còn không mau đi theo.”

Ninh Phù Sơ và Tần Dương Đại trưởng công chúa sóng vai, Tĩnh Thư Quận chúa thì đi sau bọn họ nửa bước. Ra khỏi đình, nàng ta liền nhìn thấy một nam tử mặc huyền y, dáng người cao lớn, thẳng tắp đứng dưới gốc cây phong đỏ rực như lửa, bên cạnh là con bạch mã như tuyết.

Lông mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, mặt tuấn tú, hơn nữa còn có một luồng chính khí lẫm lẫm liệt tỏa ra từ người hắn, quý phái trời sinh.

Tĩnh Thư Quận chúa đột nhiên đưa tay chỉ: “Ta quyết định rồi!”

“Ta muốn hắn!”

Ninh Phù Sơ không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay nàng ta chỉ thẳng vào Cố Khâm Từ. Tần Dương Đại trưởng công chúa muốn nhắc nhở nàng ta về thân phận của Hy Bình Hầu, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, Tĩnh Thư Quận chúa đã hưng phấn chạy đến dưới gốc cây phong.

Nàng ta thấp hơn Ninh Phù Sơ rất nhiều, đứng trước mặt Cố Khâm Từ cao tám thước, trông nhỏ bé như con kiến, vì không muốn bị áp chế khí thế, nàng ta bèn nhón chân lên.

“Ngươi là người của Trưởng công chúa biểu tỷ sao?”

Lúc Cố Khâm Từ giải giáp hồi kinh, tiểu Quận chúa đã gả đến huyện thành. Nàng ta chưa từng gặp Phò mã của Trưởng công chúa biểu tỷ, nhưng từng nghe nói hôn nhân giữa biểu tỷ và Hy Bình Hầu chỉ là trên danh nghĩa, Trưởng công chúa sủng ái nam sủng, nhưng lại sống ở phủ riêng với Phò mã.

Nàng ta tự nhiên cho rằng, người có thể được Ninh Phù Sơ dẫn theo đến dự tiệc, nhất định là một trong những nam sủng của Trưởng công chúa.

Cố Khâm Từ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt “ừm” một tiếng.

Tĩnh Thư Quận chúa càng thêm hưng phấn, nàng ta thích kiểu lang quân lạnh lùng, thanh cao như vậy, bị sắc đẹp làm mờ lý trí, mạnh dạn nói với Cố Khâm Từ: “Cái đó… Ngươi có muốn đi theo ta không?”

Giống như nam nhân có tam thê tứ thϊếp trao đổi thϊếp thất, việc quý nữ nuôi dưỡng nam sủng chia sẻ nam sủng cũng là chuyện thường gặp.

Cố Khâm Từ lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, ý nghĩa của câu “người của Trưởng công chúa” mà nàng ta nói, sắc mặt vốn đã lạnh lùng lập tức tối sầm lại.

Tĩnh Thư Quận chúa kỳ thực đã đoán trước được kết quả này, tranh giành nam sủng với đệ nhất mỹ nhân Đại Sở đâu phải là chuyện dễ dàng, bèn tiếp tục thuyết phục: “Tuy ta không có quyền thế như Trưởng công chúa biểu tỷ, cũng không thể tùy ý cho ngươi tiêu xài hoang phí, nhưng ta cũng không phải là không có ưu điểm, ít nhất…”

Nàng ta dừng lại một chút, nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Phủ của biểu tỷ có nhiều lang quân như vậy, ngươi muốn tranh giành sủng ái, thể hiện bản thân nhất định rất vất vả phải không? Mà ta thì khác, hậu viện của ta tạm thời chưa có tiểu lang quân nào khác, nếu ngươi đi theo ta, ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với ngươi, thế nào?”

Không, thế, nào, cả!

Vẻ u ám giữa lông mày Cố Khâm Từ càng lúc càng đậm, bàn tay dưới tay áo siết chặt thành nắm đấm. Bị coi như nam sủng hèn mọn có thể tùy ý đòi hỏi, có lẽ là sự sỉ nhục lớn nhất mà hắn phải chịu ở Kim Lăng.

Nếu là ngày thường, dựa theo tính cách không hề ôn hòa của Cố Khâm Từ, nhất định hắn đã ra tay rồi. Cho dù đối phương là nữ tử yếu đuối, hắn không đánh người, cũng nhất định sẽ xoay người bỏ đi.

Nhưng lúc này, hắn lại phá lệ nhìn Ninh Phù Sơ một cái.

Như đang mong đợi nàng nói gì đó, dù sao hắn cũng là Phò mã của nàng.

Hai ánh mắt đồng thời nhìn về phía nhau giao nhau giữa khung cảnh mùa thu rực rỡ, Ninh Phù Sơ hoàn toàn có thể hiểu được sự nhiệt tình đột ngột của Tĩnh Thư Quận chúa, ngay cả nàng, người có hậu viện đầy đủ các loại mỹ nam cũng phải thừa nhận, gương mặt của Cố Khâm Từ thực sự quá mức yêu nghiệt.

Không cười, không nhếch môi, cả ngày lạnh lùng, nhưng lại không hề hung dữ, ngược lại khiến người ta kinh ngạc, tuấn tú, oai phong như chiến thần.

Chỉ là không biết vì sao, nàng nhìn thấy Tĩnh Thư Quận chúa vây quanh Cố Khâm Từ như vậy, trong lòng vô cớ có chút khó chịu, không thoải mái.

Nhưng lẽ ra, giữa hai người bọn họ không có quan hệ thực chất, cho dù nàng có ý định ngăn cản, Cố Khâm Từ cũng chưa chắc muốn nàng xen vào chuyện của hắn.

Vì vậy, sau mấy lần mấp máy môi, lại mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt của Cố Khâm Từ, nàng im lặng, không nói gì.

Người nhìn thấy rõ ràng phản ứng của Ninh Phù Sơ lập tức nghiến răng, tức giận đến mức thở hổn hển.

Nàng không quan tâm đến hắn như vậy sao?

Coi hắn là người có cũng được, không có cũng chẳng sao, mặc kệ hắn ve vãn người khác?

Cố Khâm Từ đang tức giận, căn bản không nhận ra cơn giận này của mình là vô cớ, vô lý, trong lúc nhất thời, hắn chỉ muốn túm lấy cổ áo Ninh Phù Sơ lắc mạnh, muốn hỏi nàng: Đã như vậy, tại sao năm đó lại muốn hắn cưới nàng, tước đoạt quyền lợi cưới vợ, sinh con của hắn?

Cách kiềm chế quyền thần có rất nhiều, đều chỉ là chuyện Ninh Phù Sơ một câu nói, tại sao phải ủy khuất bản thân.

Tiểu Quận chúa bên tai vẫn đang lải nhải, Cố Khâm Từ không kiên nhẫn nói: “Mời Tĩnh Thư Quận chúa tự trọng.”

“Bản Quận chúa chỗ nào không tự trọng?” Tĩnh Thư Quận chúa không thích câu nói này của hắn, chống nạnh nói lý, “Ngươi đi theo Trưởng công chúa biểu tỷ làm chuyện gì, đi theo bản Quận chúa cũng làm những chuyện đó, dù sao cũng là hầu hạ, sao đến lượt bản Quận chúa lại trở thành không tự trọng?”

Cố Khâm Từ lùi lại một bước lớn, cách xa nàng ta: “Không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống nhau?” Tĩnh Thư Quận chúa truy hỏi.

Cố Khâm Từ chậm rãi buông lỏng hàm răng đang nghiến chặt, mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Ninh Phù Sơ, sự phản nghịch bị hắn đè nén, che giấu liền như măng mọc sau mưa, sinh trưởng mạnh mẽ. Lúc này, khóe môi hắn bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười kỳ lạ, tà ác:

“Bởi vì, ta là tỷ phu của ngươi.”

Tĩnh Thư Quận chúa nghe vậy sững sờ, tỷ phu…

Trưởng công chúa Triều Ca có vô số nam sủng, nhưng người được ghi tên vào gia phả hoàng tộc, lại bái đường thành thân, chỉ có một người.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Trong lúc nhất thời, Tĩnh Thư Quận chúa lắp bắp nửa ngày, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Cố Khâm Từ nụ cười trong mắt càng thêm đậm: “Bản Hầu và Trưởng công chúa điện hạ kháng lệ tình thâm, tâm ý tương thông, thành thân gần một năm, đến nay vẫn chưa nhận được lời chúc phúc của Quận chúa. So với những gì Quận chúa vừa nói, bản Hầu càng muốn nghe…”

“Trăm năm hạnh phúc! Bạc đầu giai lão! Cử án tề mi*! Loan phượng hòa minh!” Tĩnh Thư Quận chúa vội vàng tiếp lời, nói ra tất cả những từ ngữ mà nàng ta có thể nghĩ đến.

(*): Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn "Đông Hán Quan ký - truyện Lương Hồng". "Cử án tề mi" để ví về người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau.

Cố Khâm Từ nhướn mày trêu chọc: “Vậy mượn lời chúc tốt đẹp của Quận chúa.”

Ninh Phù Sơ: “…”

Đây là đang nói cái gì vậy?

Nàng và Tĩnh Thư Quận chúa không giống nhau, tự nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng những lời này của Cố Khâm Từ là xuất phát từ nội tâm, chỉ cảm thấy người này đang trả lại cho nàng những lời mà nàng đã nói với Lý Hoàng hậu hôm đó. Đoán chắc Cố Khâm Từ lúc đó bị nàng làm cho ghê tởm, nên mới ghi thù, nhất định phải trả thù nàng mới hả dạ.

Mà bên này, Tĩnh Thư Quận chúa lại ngoan ngoãn quỳ xuống, hành lễ với Cố Khâm Từ. Vốn dĩ phẩm cấp của Quận chúa và Hầu gia ngang hàng, nhưng do Cố Khâm Từ có thêm thân phận Phò mã của Trưởng công chúa, nên bối phận cao hơn nàng ta một chút.

Tiểu Quận chúa không phải là người không hiểu chuyện, biết mình đã nhầm lẫn, xấu hổ vô cùng, liên tục thành khẩn xin lỗi.

Kỳ thực Cố Khâm Từ cũng không để ý đến những lời nói lỗ mãng của nàng ta, càng không so đo với một nữ tử nhỏ hơn mình, chỉ cần nói một câu “không sao” là có thể hóa giải sự gượng gạo này, coi như là một trò đùa, mọi chuyện đều ổn.

Nhưng trước khi mở miệng, hắn lại nhìn Ninh Phù Sơ một cái.

Vị Trưởng công chúa mà hắn vừa nói là loan điệp tình thâm lại có vẻ mặt bình thản, không quan tâm.

Cố Khâm Từ trong lòng không khỏi dâng lên chút bất mãn, lời nói đến bên miệng đột nhiên thay đổi, trở nên khác hẳn: “Quận chúa xin lỗi bản Hầu cũng vô dụng. Thực không giấu gì, bản Hầu từ khi cưới Trưởng công chúa điện hạ, liền tuân theo thánh chỉ, lấy thê tử làm trọng, chuyện này còn phải xin điện hạ tha thứ mới được.”

Vì vậy, Tĩnh Thư Quận chúa lại xoay người, cúi đầu cẩn thận nói: “Trưởng công chúa biểu tỷ, xin lỗi a. Vừa rồi ta thực sự là bị ánh nắng làm chói mắt, không nhìn rõ mới nhìn trúng Cố Hầu gia. Tỷ cũng biết, ta từ nhỏ đã bị bệnh về mắt.”

“Thực sự chỉ là mắt kém!” Khát vọng sống sót rất mãnh liệt.

Ninh Phù Sơ nhìn thấy nàng ta giơ bốn ngón tay lên trời thề, đôi mắt mở to tràn đầy chân thành. Thái độ nhận lỗi cũng coi như thành khẩn, hơn nữa quả thực là vô ý, bèn lặng lẽ đè nén cảm xúc kỳ lạ kia: “Không sao, không biết thì không có tội.”

Cố Khâm Từ nghe vậy thầm hừ lạnh trong lòng: Tha thứ dễ dàng như vậy, nàng quả nhiên không quan tâm đến việc muội muội cướp tỷ phu!

Ninh Phù Sơ lại nói: “Muội đi theo cô cô xem tiểu lang quân trước đi, ta nói chuyện với Hầu gia hai câu, lát nữa sẽ đến.”

Tĩnh Thư Quận chúa như được cứu mạng, hành lễ cáo lui.

Nhưng nàng ta vừa đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì, hất mái tóc bay phấp phới, quay đầu lại hét lớn: “Vừa rồi quên nói: Sớm sinh quý tử!”

Khó khăn lắm mới nghĩ ra một câu chúc tốt đẹp.

Giọng nói to, rõ ràng vang vọng khắp thung lũng, tiếng vọng làm rơi hai chiếc lá phong. Tiểu Quận chúa kéo tay áo Tần Dương Đại trưởng công chúa, chạy mất dạng.

Cố Khâm Từ: “…”

Ninh Phù Sơ: “…”

Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh con ngựa bờm bạc, ho nhẹ một tiếng: “Hầu gia không phải nói lần này là để từ biệt mùa xuân, du ngoạn mùa thu sao, sao lại dừng lại ở đây?”

Ninh Phù Sơ vừa rồi trò chuyện vui vẻ với Tần Dương Đại trưởng công chúa trong đình, nàng cho rằng Cố Khâm Từ chịu đưa nàng đi một đoạn đã là hết lòng tốt rồi, không thể nào tiếp tục ở lại đây nghe mấy nữ nhân thưởng thức nam sủng. Nếu không phải Tĩnh Thư Quận chúa ồn ào, Ninh Phù Sơ căn bản không chú ý đến hắn.

Lúc này, Cố Khâm Từ trả lời nàng: “Quả thực là từ biệt mùa xuân, du ngoạn mùa thu, nên nơi nào cảnh đẹp, liền dừng lại thưởng thức một chút.”

“Nếu điện hạ chê thần vướng víu, phiền phức, vậy cũng không phải là lỗi của thần. Chỉ có thể trách cảnh đẹp nơi đây quá hấp dẫn thần mà thôi.”

Ninh Phù Sơ: “…”

Sao nàng lại quên mất, Hy Bình Hầu nhìn thì ít nói, kỳ thực lại rất giỏi ăn nói.

Nhưng Ninh Phù Sơ không có thói quen đấu khẩu, coi như hôm nay tâm trạng hắn tốt, sau khi trêu chọc Tĩnh Thư Quận chúa, còn có tâm trạng đến trước mặt nàng nói những lời vòng vo, nàng không để tâm, gật đầu: “Ngươi thích là tốt rồi.”

“Đúng rồi, vừa rồi quên nói, đa tạ Hầu gia cho mượn ngựa. Bản cung không phải là người vong ân bội nghĩa, những lời nói đùa loan điệp tình thâm kia, bản cung sẽ dặn dò Tĩnh Thư nghe xong liền quên đi, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”

Nói xong, Cố Khâm Từ ánh mắt đen láy bỗng nhiên trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Điện hạ vội vàng phủi sạch quan hệ với thần như vậy sao?”

Mặt trời nghiêng nghiêng, khiến bóng dáng cao lớn của nam tử càng thêm dài, bao phủ nửa người Ninh Phù Sơ.

Cảm giác áp bức quá mức mạnh mẽ này khiến nàng rất khó chịu, Ninh Phù Sơ nhìn vào ánh mắt không rõ thiện ý của nam tử, trong lòng đột nhiên giật thót. Gần đây, nàng dường như càng ngày càng không đoán ra được Cố Khâm Từ đang nghĩ gì.

Trước mặt mọi người là phu thê, sau lưng mọi người là người dưng.

Không trước không sau, là quân thần.

Rõ ràng ranh giới, không dính líu đến nhau, không ai nợ ai.

Đây không phải là điều Cố Khâm Từ luôn mong muốn sao?

Nàng rõ ràng mọi chuyện đều tôn trọng ý nguyện của hắn, sao cuối cùng lại là người này hỏi:

——Điện hạ vội vàng phủi sạch quan hệ với thần như vậy sao?

Người chất vấn hơi cúi người, Ninh Phù Sơ có thể nhìn thấy hàng mi dài màu đen của hắn lấp lánh ánh nắng, run rẩy, như cây lau sậy trắng bị gió chiều thổi lay động vào buổi tối mùa hè, không hiểu sao, cảm xúc kỳ lạ nảy sinh khi Tĩnh Thư Quận chúa nhìn trúng Cố Khâm Từ lại dâng lên trong lòng, như thủy triều cuộn trào hai lần.

Sóng biển đánh vào bờ tuy mạnh mẽ, nhưng rất nhanh liền rút về biển. Ninh Phù Sơ cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giọng nói trong trẻo, lý trí: “Phủi sạch quan hệ là để bảo vệ danh tiếng trong sạch của Hầu gia và nhà họ Cố, đừng vì dính líu đến bản cung, kẻ ác nhân kiêu xa da^ʍ dật, mà bị vấy bẩn.”

Bốn chữ “kiêu xa da^ʍ dật” lọt vào tai Cố Khâm Từ, lúc này nghe thật khó chịu.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy, thần còn phải cảm tạ điện hạ sao?”

“Không cần.” Ninh Phù Sơ nói, “Ngươi tốn công đưa bản cung lên núi Tê Hà, bản cung tốn tâm giúp ngươi ngăn chặn lời đồn trong kinh thành, coi như là sòng phẳng.”

Cố Khâm Từ nghiến răng.

Quả nhiên là Trưởng công chúa tinh minh, kiềm chế triều đình, thanh trừng sổ sách Lục bộ, kỹ năng tính toán này thật sự không tệ, khiến người ta không có cơ hội muốn thân thiết với nàng.

Cố Khâm Từ nhanh chóng lên ngựa, Ninh Phù Sơ tưởng hắn xem xong cảnh đẹp liền muốn đi, bèn cũng chuẩn bị đi tìm Tần Dương Đại trưởng công chúa. Giây tiếp theo, đột nhiên eo bị siết chặt, trời đất quay cuồng, cả người đã ngồi trên lưng ngựa.

“Giá——” Vó ngựa tung bụi mù mịt.

Tĩnh Thư Quận chúa nghe thấy tiếng ngựa hí liền quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy tay áo màu đỏ và tay áo màu xanh đen bay phấp phới giữa không trung, đan xen vào nhau. Ngươi có ta, ta có ngươi, tiểu Quận chúa không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: “Thật xứng đôi a.”

Nữ tử phóng khoáng, nam tử trầm ổn, chín chắn.

Thê tử xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, lang quân tuấn tú, phi phàm.

Trưởng công chúa biểu tỷ và Cố Khâm Từ quả thực là trời sinh một cặp, hơn nữa còn ân ái như vậy, thật khiến người ta ghen tị.

Mà nàng ta không biết, lúc này sắc mặt Ninh Phù Sơ không hề đẹp, lông mày nhíu chặt: “Cố Khâm Từ, ngươi làm gì vậy?!”

“Đưa điện hạ về lưng chừng núi.” Cố Khâm Từ giật dây cương.

“Như vậy, thần không tốn công đưa điện hạ lên núi Tê Hà, điện hạ cũng không cần tốn tâm giúp thần ngăn chặn lời đồn.”

Lời tác giả:

《Bản Hầu và điện hạ loan điệp tình thâm, tâm ý tương thông》

《Bản Hầu sau khi thành thân liền tuân theo thánh chỉ, lấy thê tử làm trọng》

( Fiona: Cái mỏ anh này qtqđ =)) )