Chương 11: Kiểm Tra Sổ Sách

Chuyển ngữ: Fiona

Ninh Phù Sơ quả thực đã ở chung phòng ngủ với vài nam sủng.

Triều sớm của Đại Sở là năm ngày họp một lần, Ninh Phù Sơ đã khỏi bệnh từ lâu, đúng lúc triều hội liền lên điện Kim Loan.

Hoàng thượng đương triều Ninh Thường Nhạn mới mười lăm tuổi, từ nhỏ đã dựa dẫm vào vị trưởng tỷ Trưởng công chúa Triều Ca này, liên tục hỏi han về chuyện nàng bị thích khách ám sát ở Huyền Thanh Quan. Sau khi được Ninh Phù Sơ nhiều lần đảm bảo mình không sao, hắn vẫn không yên tâm, lại phái thêm hai ngự y và mười mấy thị vệ tinh nhuệ đến phủ nàng mới thôi.

Không chỉ Ninh Thường Nhạn như vậy, rất nhiều triều thần trên điện Kim Loan cũng không tấu trình việc lớn của dân sinh, chỉ chúc Trưởng công chúa ngọc thể an khang, chúc Trưởng công chúa phúc thọ vô cương. Vị đại thần trước vừa nói xong liền trở về hàng ngũ, vị đại thần sau lập tức cầm hốt ngọc bước ra, ý tứ lời nói cát tường cũng không khác biệt lắm, chỉ là cách dùng từ không thể giống nhau.

Cuối cùng, triều hội này cứng rắn trở thành buổi tiệc náo nhiệt mà văn võ bá quan vắt óc suy nghĩ, tranh nhau nịnh bợ Trưởng công chúa.

Ninh Phù Sơ ban đầu còn có chút lòng hư vinh quấy phá, nghe mà vui vẻ trong lòng, sau đó, chỉ cảm thấy tai sắp chai sạn, bất lực vô cùng.

Khó trách sử sách ghi chép thời đại thịnh vượng của Đại Sở từ sau khi Trưởng công chúa Triều Ca nắm quyền, dần dần đi đến suy tàn, bây giờ nàng coi như đã tự mình trải nghiệm.

Nửa số triều thần là kẻ a dua nịnh hót, nửa số còn lại tuy không nịnh bợ, nhưng im lặng không nói là một loại dung tục (tầm thường, vô dụng) khác. Triều đình như vậy, đã mục nát từ gốc rễ, làm sao có thể cai trị đất nước trong sạch.

Ninh Phù Sơ ngồi sau rèm châu, cúi đầu nhìn các triều thần đang khom lưng cúi đầu phía dưới, không biết vì sao đột nhiên nhớ đến Cố Khâm Từ. Chỉ có nam tử đó, lưng thẳng tắp hơn cả cán bút, xương cốt cứng rắn đến mức dám vì bá tánh mà ra tay với nàng.

Lại nhớ đến Cố Khâm Từ hôm đó từng nói, hắn ở Trạch Châu ngày ngày ăn cháo loãng, nửa tháng không thấy thịt cá. Bây giờ, ngay cả Ninh Phù Sơ cũng cảm thấy buồn cười, đáng tiếc, đáng thương.

Người đói khổ còn có thể lo lắng cho bá tánh, những vị quan phụ mẫu được ăn sung mặc sướиɠ trong mắt lại chỉ có chiếc mũ ô sa trên đầu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ngay cả Thống soái binh mã Trạch Châu cũng lo lắng về cơm ăn áo mặc, huống chi là binh lính bình thường. Nhưng trong luật pháp Đại Sở rõ ràng ghi chép, triều đình không được phép cắt xén quân nhu lương thảo của quân đội bốn phương, ngân khố quốc gia dồi dào, nhất định phải đảm bảo binh lính ít nhất hai ngày được ăn một bữa thịt.

Cố Khâm Từ không có lý do gì để nói dối, vậy thì khả năng duy nhất chính là…

Quân nhu được phân bổ từ trung ương, có vấn đề.

Ninh Phù Sơ cắt ngang lời nịnh hót liên miên không dứt của triều thần trong điện, trong lúc mọi người nhìn nhau khó hiểu, nàng đề nghị kiểm tra sổ sách của Lục bộ mấy năm gần đây.

Không hề có thông báo và chuẩn bị, Lục bộ Thượng thư bị đánh úp bất ngờ.

Nhưng Ninh Phù Sơ còn không muốn quan viên Hộ bộ nhúng tay vào, nàng sai người đến Lục bộ lấy sổ sách, sau đó mang về phủ Trưởng công chúa.

Tự mình xem.

Mấy chồng sổ sách dày cộp chất đầy bàn, Ninh Phù Sơ biết trong đó nhất định có thể tra ra được manh mối, nhưng chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng, e rằng phải xem đến năm con khỉ. Vì vậy, nàng sai Lăng Vân tìm mấy người giỏi tính toán, mang đến phòng nàng.

Bất kỳ ai có suy nghĩ bình thường, gặp phải tình huống này đều cho rằng người đến sẽ là tiên sinh kế toán. Nhưng khi cửa phòng ngủ được đẩy ra, một nam tử mặc cẩm bào màu lam sẫm nồng nhiệt lao về phía Ninh Phù Sơ, nàng nhìn rõ dung mạo của đối phương, mới chợt nhận ra…

Lăng Vân vậy mà lại tìm nam sủng trong hậu viện của Trưởng công chúa đến?!

Tiểu nha đầu này chẳng lẽ cho rằng, câu “mang đến phòng ta” mà nàng nói, là ám chỉ muốn làm chuyện đó sao?

Tống Triệt Nghiệp đứng trước mặt Ninh Phù Sơ, cúi đầu, hàng mi dài che giấu chút ủy khuất sắp trào ra: “Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nếu không được điện hạ triệu kiến, Triệt Nghiệp còn tưởng rằng điện hạ đã quên ta.”

Được hắn nhắc nhở, Ninh Phù Sơ mới nhớ ra mình mấy ngày trước quả thực đã nói khi nào rảnh rỗi sẽ đến thăm hắn.

Một câu hứa suông, vậy mà lại bị hắn coi là thật.

Nhưng nàng không nghe thấy hệ thống nhắc nhở giá trị phẫn nộ của Tống Triệt Nghiệp có thay đổi, e rằng sự ủy khuất của chàng trai trẻ trước mắt này cũng là giả vờ.

Ninh Phù Sơ giả vờ bị lời nói của hắn làm cho vui vẻ, dựa vào ghế quý phi mỉm cười rạng rỡ, lại vẫy tay với hắn: “Tống lang sinh ra đẹp trai như vậy, bản cung sao nỡ lòng nào quên.”

Tống Triệt Nghiệp lập tức vui mừng, quỳ gối bên cạnh ghế, khống chế lực đạo xoa bóp đùi cho Ninh Phù Sơ, miệng nói: “Lúc đến, ta đã tắm bằng hoa nhài và vân hương (cây cửu lý hương) mà điện hạ thích nhất, điện hạ có muốn Triệt Nghiệp hầu hạ nghỉ ngơi không?”

“Khó trách bản thân vừa rồi đã cảm thấy hương thơm dễ chịu, hóa ra là hương thơm trên người Tống lang.” Ninh Phù Sơ cười kéo cổ áo hắn, kéo người về phía trước.

Tống Triệt Nghiệp đứng dậy từ dưới đất, hai tay chống lên hai bên vai Ninh Phù Sơ, mái tóc đen buông xuống, hai đôi mắt mang theo tâm tư nhìn nhau trong khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Ninh Phù Sơ bắt gặp một tia chán ghét trong mắt hắn.

Cho dù Tống Triệt Nghiệp che giấu kỹ đến đâu, nhưng khi bị kéo lại gần đột ngột, thân mật với Trưởng công chúa, vẫn không thể che giấu được sự chán ghét kia.

Ninh Phù Sơ giơ tay chặn đôi môi đang từ từ cúi xuống hôn nàng.

Thôi vậy…

Nếu không có tia chán ghét này, kỳ thực Ninh Phù Sơ không ngại ân ái với hắn một đêm. Dù sao tuy dung mạo của Tống Triệt Nghiệp không bằng Cố Khâm Từ và không hợp khẩu vị của nàng, nhưng tuyệt đối có thể coi là mỹ nam tử, hai bên các thủ sở nhu (mỗi người lấy thứ mình cần), nàng cũng không thiệt.

Nhưng nhìn thấy đối phương không tình nguyện như vậy, Ninh Phù Sơ luôn giữ quan niệm, cho dù có ép buộc, nằm trên một chiếc giường cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Động tác của Tống Triệt Nghiệp dừng lại khi Ninh Phù Sơ dùng mu bàn tay chặn môi hắn, ngẩng đầu lên hỏi một cách đau khổ: “Điện hạ? Chẳng lẽ ta làm gì không tốt?”

Ninh Phù Sơ vuốt ve một lọn tóc dài của hắn trong tay, không đồng ý nói: “Tống lang nói gì vậy, bản cung yêu thích ngươi còn không kịp, sao có thể chê ngươi không tốt.” Đặt lọn tóc đã được vuốt thẳng ra sau lưng hắn, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Chỉ là hôm nay bản cung còn nhiều việc triều chính cần xử lý, thực sự không có tinh lực.”

“…Chỉ đành phụ lòng Tống lang vậy.”

Nàng thở dài tiếc nuối.

Tống Triệt Nghiệp cũng hiểu ý, tự mình đứng dậy khỏi ghế, sau đó liếc nhìn chồng sổ sách chất đống trên bàn: “Chuyện khiến điện hạ phiền lòng là những thứ này sao?”

“Di nương trong nhà vốn xuất thân từ gia đình thương nhân, Triệt Nghiệp từ nhỏ đã học được không ít kỹ năng tính toán bên cạnh bà ấy, nếu điện hạ tin tưởng Triệt Nghiệp, ta có thể chia sẻ gánh nặng cho người.”

Ninh Phù Sơ khẽ nhướn mày, nàng biết rõ thân thế của Tống Triệt Nghiệp.

Trong sử sách cũng từng nhắc đến vị nam sủng này của Trưởng công chúa Triều Ca, vốn là thứ tử của Tể tướng đương triều Tống Thừa tướng. Lý do Tống Triệt Nghiệp vào hậu viện của Trưởng công chúa cũng giống như Cố Khâm Từ, tiểu hoàng đế và nguyên chủ lo lắng quyền lực trong tay Tể tướng quá lớn, bèn cướp đi nhi tử của ông ta, vừa là kiềm chế, vừa là một loại cảnh cáo.

Chính là đang ám chỉ ông ta, Tể tướng có thể có uy tín trên triều đình, có thể có môn sinh bốn phương, nhưng mọi việc đều phải có chừng mực. Nếu có ngày khiến Thiên tử cảm thấy không thoải mái, không chỉ là thứ tử, ngay cả đích tử cũng phải giao ra, chặt đứt tiền đồ, sống trong phủ Trưởng công chúa làm nam sủng.

Phía sau Tống Triệt Nghiệp là Tể tướng, phía sau Tể tướng là cả triều đình rắc rối phức tạp.

Lục bộ cắt xén quân nhu lương thảo vận chuyển đến biên giới, chuyện này không hề nhỏ, nhất định có rất nhiều triều thần liên quan đến lợi ích, trong đó chưa chắc không có phần của Tể tướng.

Để Tống Triệt Nghiệp tiếp xúc với sổ sách, Ninh Phù Sơ không yên tâm.

Nhưng miệng lại nói: “Bản cung sao có thể không tin tưởng Tống lang, chỉ là đêm nay đã khuya, bản cung không nỡ nhìn Tống lang thức trắng đêm.”

Tính tình của Trưởng công chúa Triều Ca xưa nay là nói một là một, hai là hai, đối với ai cũng không ngoại lệ. Điều này mang đến sự thuận tiện rất lớn cho Ninh Phù Sơ, lúc này cho dù Tống Triệt Nghiệp trong lòng có không muốn đến đâu, cũng không thể không tuân lệnh lui xuống.

Cuối cùng cũng đuổi được người đi, Ninh Phù Sơ mệt mỏi ngáp một cái.

Lần này nàng nghiêm túc nhấn mạnh với Lăng Vân, tối nay nàng muốn kiểm tra sổ sách, không có chút tâm tư nào khác, thực sự chỉ là muốn xem sổ sách của triều đình.

Bảo nàng ta đi tìm người khác.

Lăng Vân làm việc hiệu quả, không lâu sau lại mang về ba…

Nam sủng.

Vẫn là nam sủng trong hậu viện.

Ninh Phù Sơ hít sâu một hơi, liên tiếp gặp phải sự hiểu lầm, cho dù nàng không phải là nguyên chủ cũng có chút tức giận. Đang định nghiêm mặt quát mắng, bỗng nhiên——

Ba người chắp tay hành lễ với nàng.

Đồng thời, một trong số họ lên tiếng: “Điện hạ đột nhiên muốn kiểm tra sổ sách của Lục bộ, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?”

Giọng nói của hắn trầm ổn, bình tĩnh, thậm chí còn quen thuộc.

Ninh Phù Sơ hơi sững sờ, lời trách mắng vốn định nói ra đều nuốt ngược vào trong.

Nhìn tư thế của ba người này, hoàn toàn khác với Tống Triệt Nghiệp, là lang quân mà nguyên chủ nuôi dưỡng trong hậu viện, nhưng không giống như lang quân cùng nhau ân ái.

Trong lòng nàng mơ hồ có một suy đoán, nhưng không dám chắc chắn hoàn toàn, bèn thăm dò nói: “Bản cung nghi ngờ sổ sách thu chi của Binh bộ và Hộ bộ không khớp, vừa hay hai vị Thượng thư đều không phải là người của bản cung, nếu thực sự có thể tra ra vấn đề, đối với bản cung mà nói, là một cơ hội.”

“Điều điện hạ suy nghĩ, tự nhiên không sai.” Người kia nói, “Nhưng xin thứ cho thuộc hạ mạo muội nói một câu, điện hạ có rất nhiều cách để lấy cớ kiểm tra sổ sách của Lục bộ, bất kể sau này có liên lụy đến chuyện gì, đều có cách để gỡ tội cho điện hạ. Nhưng chỉ có trực tiếp đề xuất trên triều đình là đắc tội với người khác nhất, thực sự là hạ sách.”

Hai câu nói ngắn ngủi của hắn, trong nháy mắt khiến Ninh Phù Sơ hiểu ra rất nhiều chuyện.

Vừa rồi nàng đã đoán đúng, ba người này là mưu sĩ mà nguyên chủ dùng danh nghĩa nam sủng, nuôi dưỡng trong phủ.

Thậm chí rất có thể không chỉ có ba người bọn họ, hậu viện phủ Trưởng công chúa tổng cộng có mười hai lang quân, chiếm một nửa trong số đó là chắc chắn.

Nhưng Trưởng công chúa Triều Ca quyền khuynh triều dã, có vô số quan viên trung thành dưới trướng, ai cũng có thể hiến kế cho nàng, sao lại cần phải bí mật bồi dưỡng mưu sĩ. Mục đích… Ninh Phù Sơ mơ hồ đoán được, nhưng quá mức đại nghịch bất đạo, khiến nàng không dám nghĩ nhiều.

Nàng uống hai ngụm trà xuân trên bàn, trấn tĩnh lại, dần dần tiêu hóa sự thật này, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Chuyện này quả thực là bản cung tự ý quyết định, có chút lỗ mãng.”

“Nhưng kim khẩu ngọc ngôn của bản cung đã nói ra, bây giờ sổ sách cũng đã bày trên bàn, làm phiền ba vị cẩn thận kiểm tra.”

Ba người đồng loạt gật đầu, mỗi người cầm một chồng sổ sách bắt đầu đối chiếu.

Toàn bộ sổ sách của Lục bộ Thượng thư mấy năm gần đây có thể nói là một công trình đồ sộ, bọn họ ở trong phòng ngủ của Trưởng công chúa, mất ba ngày, mới cuối cùng cũng rõ ràng minh bạch.

Không nằm ngoài dự đoán của Ninh Phù Sơ, vấn đề quả nhiên nằm ở Hộ bộ.

Chỉ riêng việc cắt xén lương thảo của quân đội biên giới phía Bắc, quy đổi thành bạc trắng đã hơn một triệu lượng. Cộng thêm những khoản khác như thuế ruộng đất, thuế quan, số bạc rơi vào túi quan viên là vô số kể, thật là tham lam vô độ.