Chương 28: Hôm nay anh mặc đồ đôi với em

Vòng tương tác đầu tiên kết thúc, sáu vị khách mời vẫn nán lại trên sân khấu không muốn rời đi, còn muốn chơi thêm với Tiểu Thời một lát nữa, MC cười bảo họ về vị trí, nói không độc chiếm màn hình phát sóng được.

Các vị khách mời cười đùa trở về vị trí, trong số họ có sáu người là của các bên truyền thông.

Tổng cộng có ba vòng tương tác, gần bốn mươi phút đồng hồ cứ vậy mà trôi qua trong chớp mắt.

Tiết mục khó kiểm soát nhất không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mẫn Hy và Sử tổng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiết mục này kết thúc viên mã, Mẫn Hy vòng qua lối đi bên rìa đến khu khách mời phía sau, cô đi tìm Dư Trình Đàm. Trước buổi họp báo hơn mười phút, cô mới biết được thông tin Dư Trình Đàm đến tham dự từ phía Cư Du Du.

Dư Trình Đàm ngồi ở hàng ghế phía trước Phó Ngôn Châu, hai người cùng một khu, Mẫn Hy đi về phía đó, Phó Ngôn Châu tưởng rằng cô nhìn thấy anh rồi.

Mãi cho đến khi nụ cười của cô không hướng về anh, lúc này Phó Ngôn Châu mới nhìn thấy Dư Trình Đàm.

Lữ Trăn ngồi ở hàng ghế trước lại xoay người lại một lần nữa, nhỏ giọng: “Anh gửi tin nhắn nói với Mẫn Hy một tiếng, ở đây đông người, không chắc cô ấy đã nhìn thấy anh.”

Phó Ngôn Châu nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

Anh lại nhìn về phía Mẫn Hy.

Bên cạnh chỗ ngồi của Dư Trình Đàm là lối đi, hôm nay tham dự đều phải có vé mời, không có chỗ thừa, Mẫn Hy nắm lấy tay vịn ghế rồi nửa ngồi xuống.

Dư Trình Đàm: “Em qua đây ngồi.”

Nói rồi anh định đứng dậy nhường chỗ.

Anh còn chưa đứng thẳng dậy Mẫn Hy đã kéo anh ngồi lại, cô cười nói: “Cấp dưới như em mà ngồi xuống để sếp ngồi xổm bên cạnh, anh thấy có thích hợp không? Em không ngồi đâu, nói xong vài câu là đi ngay, anh cứ coi như em đang báo cáo công việc đi.”

Cô lại nhỏ giọng nói: “Phía sau còn có đồng nghiệp đang nhìn.”

Dư Trình Đàm chỉ đành ngồi xuống, quay sang nói chuyện với cô.

Mẫn Hy lập tức muốn biết: “Phần tương tác vừa rồi không có vấn đề gì chứ?”

Dư Trình Đàm nghiêm túc xem toàn bộ tiết mục, bao gồm cả phần phát biểu của Thịnh Kiến Tề. Nghe nói lời phát biểu là do cô viết, anh nghe không sót một chữ nào.

Anh đánh giá buổi họp báo lần này: “Hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của anh. Quý này tăng thêm tiền thưởng cho nhóm bọn em.”

Mẫn Hy cười: “Đợi mỗi câu này của anh thôi đấy, cảm ơn sếp.”

Dư Trình Đàm cũng cười, hỏi cô: “Tối nay cùng anh về Bắc Kinh chứ?”

Mẫn Hy cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, cô nhìn về phía sau một vòng, ánh mắt lướt qua khu nhân viên, đột nhiên khựng lại.

Dư Trình Đàm cũng nhìn qua, thấy Phó Ngôn Châu. Sau đó anh gật đầu chào hỏi Phó Ngôn Châu, quay sang nói với Mẫn Hy: “Qua đó đi, họp báo kết thúc chúng ta sẽ nói cụ thể sau.”

Mẫn Hy không qua đó, Phó Ngôn Châu ngồi ở khu nhân viên, có không ít đồng nghiệp ở Gia Thần, cô không muốn trở thành tâm điểm của những câu chuyện bát quái. Cho dù có qua đó cũng không có chỗ trống cho cô ngồi.

“Không sao, lát nữa em đi tìm anh ấy sau.”

Cô nở nụ cười với Phó Ngôn Châu, lại chỉ về phía Dư Trình Đàm, ý bảo cô đang báo cáo công việc.

Phó Ngôn Châu nhàn nhạt thu lại tầm mắt, không nhìn cô nữa.

Lúc này buổi họp báo đã dần đi đến hồi kết, tiết mục cuối cùng là bốc thăm trúng thưởng, anh không chút hứng thú nhìn lên sân khấu.

Giải thưởng rất phong phú, đều là sản phẩm của Thịnh Thời, nhưng thứ khiến người ta chờ đợi nhất chính là Tiểu Thời thế hệ thứ ba, qua ba vòng tương tác, tất cả mọi người có mặt tại đây đều hy vọng mình sẽ trúng thưởng có được Tiểu Thời.

Trên màn hình lớn liên tục hiện lên các con số, khách mời hô dừng lại. Giây phút màn hình hiện lên số ghế ngồi may mắn, mọi người xung quanh đều nhìn sang Mẫn Đình với ánh mắt ngưỡng mộ.

Điều này có nghĩa là anh là người đầu tiên sở hữu Tiểu Thời thế hệ thứ ba.

Ở khu bên kia, Lữ Trăn lại quay người, dùng giọng nói đùa nói với Nhan Nhẩt Nam: “Các cô bốc thăm trúng thưởng không có sắp đặt đấy chứ?”

Nhan Nhất Nam bảo đảm: “Tuyệt đối không có.”

Lữ Trăn nhìn sang Phó Ngôn Châu, cười nói: “Anh vợ anh may mắn thật, không phải là vợ anh thiên vị anh ấy mà sắp đặt trước, đừng ghen.”

Phó Ngôn Châu dùng tờ giới thiệu sản phẩm khẽ gõ lên lưng ghế cô ấy: “Cô nói nhiều quá.”

Lữ Trăn bật cười, xoay người lại ngồi ngay ngắn.

Trong lòng nghĩ, lần này hoàn toàn làm sáng tỏ được hiểu lầm rồi.

Nhân viên bên phía truyền thông ngồi bên cạnh Phó Ngôn Châu hối hận không thôi, nếu như không phải Phó Ngôn Châu ngăn anh trai Mẫn Hy và họ đổi chỗ, vậy thì Tiểu Thời đã là của cô ấy rồi.



12 giờ 21 phút, buổi họp báo kết thúc vô cùng thành công, kéo dài thêm 21 phút do với dự kiến.

Mẫn Hy cởi thẻ nhân viên đeo trên cổ xuống, một bước bước xuống hai bậc cầu thang qua tìm Phó Ngôn Châu.

Anh đến tham dự buổi họp báo này là điều dù có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Nếu như xung quanh không có đồng nghiệp khác, chắc chắn cô sẽ nhào vào lòng anh, để anh ôm cô vài phút. Nhưng bây giờ chỉ có thể kiềm chế lại, tỏ ra vô cùng tự nhiên.

Tới gần rồi cô mới nhìn thấy Lữ Trăn.

Rõ ràng đã sắp xếp đủ chỗ ngồi cho phòng làm việc của Lữ Trăn ở khu ghế phía trước, sao cô ấy lại qua khu nhân viên ngồi? Hơn nữa vị trí lại gần với Phó Ngôn Châu như vậy.

Mọi người đều đứng dậy, lần lượt ra về, Lữ Trăn cũng đứng dậy, nhìn về phía Mẫn Hy đang đi lại gần đây: “Chúc mừng, buổi họp báo vô cùng thành công, bận xong nhất định phải mời khách đấy.”

Mẫn Hy cười: “Đương nhiên rồi.” Đầu óc cô phản ứng không chậm, hai người họ cố ý ngồi ở khu nhân viên, lại không hề có ý tránh đi, chắc là để làm sáng tỏ tin đồn kia.

Bắt tay trông quá xa cách, cô tiến lên thêm hai bước, khẽ ôm Lữ Trăn: “Cảm ơn cô đã đến tham dự.”

Lữ Trăn nói còn phải tìm mọi người của phòng làm việc mở họp, thảo luận sẽ biết bài đăng như thế nào, “Tôi về trước đây.” Thân thiết nói: “Buổi tối tụ tập, tôi đi bận việc trước.”

Sau đó vẫy tay tạm biệt họ.

Buổi tối tụ tập chỉ là lời khách sáo, chiều nay cô ấy đã ngồi tàu về Bắc Kinh rồi.

Có mấy người ở bộ phận truyền thông khá thân thiết với Mẫn Hy, trêu đùa nói: “Chị Mẫn, khi nào mới được uống rượu mừng của chị vậy?”

Mẫn Hy cười: “Đợi bận xong tôi sẽ chọn ngày.”

Cô giới thiệu Phó Ngôn Châu với đồng nghiệp có mặt tại đây.

Hàn huyên vài câu, đồng nghiệp đều không kiềm chế được sự tò mò với đôi vợ chồng mới cười, luyến tiếc không muốn ra về, vừa đi vừa thì thầm, đoán xem gia cảnh của Mẫn Hy ra sao.

“Nhà cô ấy chắc chắn rất lợi hại rồi, nếu không trước kia sao có thể dám bật lại Thịnh Kiến Tề chứ?”

Đợi đồng nghiệp đi xa, xung quanh không có người, Mẫn Hy mới dịu dàng nhìn anh: “Tận năm ngày không gặp rồi.”

Phó Ngôn Châu nhìn trái nhìn phải, không có ai chú ý đến, cũng không phải không thể ôm cô ở đây một lát.

Chỉ là còn chưa đợi anh đưa tay lên, Mẫn Đình đã cất bước đi qua, từ phía xa nói với em gái: “Hy Hy, đi thôi, đi ăn cơm.”

Cái ôm đi tong.

Mẫn Hy đưa thẻ nhân viên trên tay cho Phó Ngôn Châu, bảo anh cầm lấy.

Phó Ngôn Châu tưởng rằng cô muốn làm gì đó, thế nhưng sau khi đi ra hội trường tay cô vẫn trống không, không làm gì cả.

Anh liếc nhìn cô, lại nhìn xuống thẻ nhân viên trên tay, không trả lại mà cầm giúp cô.

Mẫn Hy hỏi: “Xe anh đỗ ở đâu vậy?”

“Chỗ 2-22 khu A.”

Mẫn Hy đi sát gần anh, lúc lúc lại có người đi qua, cô muốn khoác tay anh song lại thôi.

Quay sang nói với anh: “Hôm nay anh mặc đồ đôi với em đấy.”

Đều là tây trang đen và sơ mi trắng.

Tối hôm qua gọi video nói chuyện, cô hỏi ý kiến của anh xem hôm nay lên sân khấu cô nên mặc bộ tây trang nào, màu đen hay màu xám.

Anh nói màu đen nên cô chọn màu đen luôn.

Mẫn Hy lại sợ bản thân tự mình đa tình, thanh minh theo bản năng: “Có phải anh cố ý mặc bộ này đến thăm em không?”

Phó Ngôn Châu không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi ra, bối rối vài giây: “Hôm nay trong số người tham dự, không năm, mười thì ít nhất cũng có ba mươi người cũng mặc áo vest đen.”

Mẫn Hy: “…”

Cô trợn mắt nhìn anh, chạy lên đuổi theo Mẫn Đình.

“Anh, đợi em với!”

Đuổi kịp Mẫn Đình, cô khoác tay anh theo thói quen: “Anh đi chậm chút.”

Mẫn Đình nheo mắt nhìn cô: “Sao không đi cùng với tên họ Phó kia nữa? Dẫm phải đinh à?”

Mẫn Hy không thừa nhận, lắc cánh tay anh: “Anh nói chuyện tử tế chút.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi tới chỗ đậu xe của Mẫn Đình.

Mẫn Đình hỏi: “Trưa nay ăn cơm cùng anh chứ?”

Mẫn Hy: “Em mời, mời anh với Phó Ngôn Châu, cả bạn anh nữa.”

“Thôi vậy.” Mẫn Đình rút cánh tay ra, “Nhìn mặt cậu ta anh nuốt không trôi.”

Mẫn Hy cạn lời, nhưng cô không thể bỏ lại Phó Ngôn Châu một mình được.

Xe của Phó Ngôn Châu đỗ ở khu A, Mẫn Đình đỗ ở khu B, hai khu cách nhau khoảng bốn, năm mươi mét, anh thấy cô khoác tay Mẫn Đình đi về phía khu B, không thèm quay đầu lại nhìn anh một cái, chắc là đi ăn cơm với Mẫn Đình rồi.

Anh ngồi lên xe, phân phó tài xế lái qua nhà cậu.

Ở bên kia, Mẫn Hy mở cửa xe cho anh trai, vẫy tay: “Về Bắc Kinh em mời anh ăn cơm.”

Đến khi cô quay lại khu A, chỗ 2-11 đã trống không rồi.



Từ địa điểm họp báo đến nhà cậu mất khoảng một tiếng, trong thời gian đó Phó Ngôn Châu mở điện thoại ba lần, Mẫn Hy không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào.

Hứa Hướng Ấp bây giờ nghỉ hưu lui về phía sau, gần như không hỏi đến việc của tập đoàn, lúc cháu trai đến ông cũng đang ở nhà.

Không gọi trước đột nhiên nói muốn đến ăn cơm, mười phần thì chắc chín phần là tâm trạng không tốt, huỷ bỏ tiệc xã giao đã được định trước đó.

Khi Phó Ngôn Châu đến, dì trong nhà đã nấu xong.

Hứa Hướng Ấp pha một ly trà ngồi xuống bàn ăn cơm cùng cháu trai.

“Không phải hôm nay đến tham dự họp báo của Thịnh Thời sao? Không ăn cơm cùng Mẫn Hy à?”

Phó Ngôn Châu: “Cô ấy bận ạ.”

Hứa Hướng Ấp cười, tự nói: “Xem ra lại cãi nhau rồi.”

Phó Ngôn Châu cúi đầu ăn cơm, không nói gì cả.

Hứa Hướng Ấp thong thả thưởng trà: “Tối nay con cũng ở nhà cậu ăn sao?”

Phó Ngôn Châu: “…Tối nay con bay về Bắc Kinh rồi.”

Giận thì giận, nhưng anh vẫn không quên mục đích đến đây, hỏi cậu có đầu tư nhóm hoá mĩ phẩm, dầu gội nào không?

“Hoá mĩ phẩm, dầu gội?” Hứa Hướng Ấp tò mò: “Con có hứng thú với mặt hàng này sao? Thời điểm đầu tư tốt nhất qua rồi, bây giờ đầu tư không có lợi nhuận gì lớn cả.”

Phó Ngôn Châu nói: “Con chỉ đầu tư nghiên cứu sản phẩm mới, không đầu tư sản phẩm đã ổn định rồi.”

Ăn cơm xong, cậu cháu hai người ra ngoài sân viện nói chuyện cụ thể hơn.

Đã là cuối thu, cây cối trong sân viện đã bắt đầu chuyển đỏ, giữa tán cây vẫn điểm chút xanh lá, màu sắc sặc sỡ.

Chuyến bay của Phó Ngôn Châu vào lúc bảy giờ, anh ở nhà cậu đến ba rưỡi thì về.

Trên đường đến sân bay, anh nhìn vào màn hình điện thoại một hồi lâu, mở khung trò chuyện với Mẫn Hy ra, chỉ gõ vài chữ: [Anh về Bắc Kinh đây.]

Qua một hồi Mẫn Hy mới trả lời: [Không tiễn ☺]

Phó Ngôn Châu bị nhãn dán kia chọc tức, khoá màn hình điện thoại ném sang bên cạnh không trả lời nữa.

Mẫn Hy đang ở Thịnh Thời mở họp, buổi trưa bị Phó Ngôn Châu ném lại ở bãi đậu xe, cô cũng không đi tìm Mẫn Đình nữa, cùng ăn cơm hộp với nhóm Cư Du Du, ăn xong qua đây họp, rút kinh nghiệm cho buổi họp báo.

Bây giờ cô không có thời gian rảnh, đợi khi nào về Bắc Kinh sẽ tìm Phó Ngôn Châu tính sổ.

Vốn dĩ buổi họp báo lần này kết thúc thành công tốt đẹp, nhưng lại có chuyện phát sinh sau đó.

“Nhan tổng, có chuyện gì vậy?” Mẫn Hy khách sáo nói.

Biểu cảm của Nhan Nhất Nam nghiêm túc, bảo cô xem hot search.

Mẫn Hy nhanh chóng mở điện thoại lên, cô lên hot search rồi.

Lên thì lên, nhưng hoàn toàn phủ mất độ hot của buổi họp báo cũng như Tiểu Thời. Chi phí quảng cáo giảm đáng kể.

Nhan Nhất Nam: “Tôi vừa lấy được số liệu thời gian thực, sự chú ý của cư dân mạng lệch rồi, đều chuyển sang cô…”

Cô ấy còn chưa nói xong, điện thoại Mẫn Hy vang lên.

Mẫn Hy đưa điện thoại ra, “Là Thịnh Kiến Tề.”

Chắc là gọi đến hỏi tội rồi.