Cuối tháng sáu Thanh Thành, thời tiết buổi chiều oi bức. Mùa hạ khí hậu khó lường, chẳng qua chớp mắt, từng tầng mây xám đen bỗng ùn ùn kéo đến, báo hiệu một trận mưa to sắp xảy ra.Bên sân của một căn nhà, những đứa trẻ bị người lớn đuổi đi thu quần áo chen lấn xô đẩy nhau, vừa e ngại vừa tò mò nhìn về hướng phía ao sen.
"Đồ xui xẻo! Tên vương bát đản mày mau lăn về nhà quỳ! Bớt ở chỗ này làm phiền người ta!" Người đang hét lên là Đoàn Tú Nga, vợ của lão Lâm gác cổng, bà tính tình nóng nảy, hay chửi bới, mắng cả người già lẫn trẻ nhỏ không kị một ai, khiến những đứa trẻ trong đểu sợ hãi.
Tuy nhiên, thiếu niên vẫn thờ ơ.
Giữa tiếng thét chói tai cao vυ"t của Đoạn Tú Nga, anh vẫn mặt không biểu tình, không nói một lời duy trì tư thế quỳ gối thẳng tắp cạnh ao sen ngay phía trước.
"Thực sự là muốn tìm chết nha!" Đoạn Tú Nga tức giận đến gương mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, "Mày muốn chết cũng đừng lôi kéo gia đình chúng tao trôn cùng mày! Chết cũng không thể chết ở bên ngoài được sao?"
Như thể đáp lại, một tiếng sấm lớn nổ đùng sau những đám mây.
Làn gió nhẹ mang theo hơi nước ẩm ướt thổi qua, bông sen trắng nở trong ao kẽo đung đưa.
Thân hình chàng trai cũng lung lay.
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ không tiếng động rơi xuống đất, mấy giây sau, anh mím chặt môi, càng thêm trầm mặc thẳng người.
"Dì Đoạn nói đúng..." đứa nhỏ ở bên cạnh nói với giọng nghẹn ngào, sợ hãi giữ chặt lấy góc áo người bên cạnh. "Anh này sẽ chết mất..."
Đứa trẻ bị kéo quần áo cũng rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên quyết nói với đôi môi run rấy: "Không, anh ta là quái vật! Quái vật sẽ không chết!"
Toàn bộ khu đều thấy toàn bộ quá trình thiếu niên quỳ gối bên cạnh ao sen, trong ngày hè chói chang liền quỳ liên tục ba ngày trông người cũng không có việc gì, không phải là quái vật thì là gì?
Càng thêm dọa người là tiếng ầm ầm vang, bầu trời càng thêm âm trầm.
Gió thổi to lên, át đi tiếng ve sầu ồn ào, đem mái tóc rối hơi dài trên trán thiếu niên thổi lên.
Lộ ra đôi mắt bị che kín.
Đoạn Tú Nga lời sắp ra khỏi miệng liền nghẹn khuất nuốt ở trong miệng.
"Quả thật là đồ sao chổi..." Khí thế của bà xẹp xuống, nhỏ giọng lầu bầu, có chút không cam lòng quay người đi, ánh mắt lập tức sáng lên. "Vãn Vãn! Bên ngày!"
"Cháu chào dì Đoạn"
Những đứa trẻ ở bên cạnh còn xem náo nhiệt liền theo tiếng kêu nhìn lại, qua cánh cửa sắt mới sơn qua xuất hiện thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Gió mát thổi qua, mang tới một giọng nói ngọt ngào trong trẻo.