Khi anh ta nhìn thấy bộ đồ đồng phục mà Nam Tinh đang mang trên người, không khỏi vỗ vỗ vai Quân Trí.
Cái này, cảnh tượng máu me như vậy lại bị một bông hoa nhỏ(*) của đất nước nhìn thấy.
(*) Thường dùng để miêu tả những bạn nhỏ, thế hệ trẻ đang tuổi học, tuổi lớn.
Bông hoa nhỏ này không sợ hãi chứ?
Nghĩ đến điều đó, Tống Cảnh Hiên nhanh chóng đi lại cản tầm nhìn của Nam Tinh, cười nói:
“Nhóc con, có sợ không? Chú có một cái kẹo, cho con. Ăn xong rồi vào lớp, được không...”
Tống Cảnh Hiên thật sự coi Nam Tinh là con nít.
Khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn mặt Nam Tinh rồi do dự một lúc:
“Nhóc con, chúng ta đã gặp nhau chưa, nhìn em rất quen.”
Anh ta nhìn trái, nhìn phải. Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh im lặng như một một khúc gỗ.
“Này, không phải là bị ngốc rồi chứ?”
Vừa nói chuyện, anh nhanh chóng mở chiếc kẹo trên tay ra, nhanh chóng đưa cho “Bông hoa nhỏ của tổ quốc”.
Tống Cảnh Hiên nở một nụ cười mà anh cho là hiền lành, dễ mến nhất.
“Nhóc con, đừng sợ. Chú không phải kẻ xấu, nhìn xem, chú là người tốt đánh kẻ xấu đó nha.”
Anh ta lấy giấy chứng nhận hành nghề của bản thân ra cho cô nhìn.
Nam Tinh nhìn giấy, sau đó nhìn anh, đưa tay ra chỉ chỉ vào đầu mình, Tống Cảnh Hiên đang nghi hoặc:
“Chú à, chú tốt nhất nên đi kiểm tra não của mình xem xem.”
Nghe xong, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.
Quân Trí cầm chiếc khăn tay màu trắng, lau những ngón tay của mình, lông mi dài đen nhánh rũ xuống, nhìn rất hững hờ.
Nam Tinh nhìn Quân Trí.
“Anh tìm tôi à?”
Quân Trí dừng lại, đôi mắt màu xám nhạt nhìn cô. Sau đó giơ tay ra hiệu:
“Lại đây.”
Trong giọng nói của anh nghe có chút mệt mỏi.
Nam Tinh từ chỗ cũ, từng bước lại gần, đi đến ngay trước mặt anh.
Một giây tiếp theo, động tác của anh rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.
Quân Trí nở một nụ cười, trong mắt hiện lên tia sáng.
Tối qua anh nghĩ đó là một sự ngoài ý muốn. Anh nghĩ do anh bị tiêm thuốc, cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ trong một thời gian dài nên cảm giác của anh mới yếu đi, vì vậy anh mới có thể ôm cô ấy ngồi.
Nhưng hiện tại, ở đây cũng như vậy. Thân thể của anh không có cự tuyệt cô, còn muốn cô đến gần hơn.
Anh tiến lên một bước, hơi thở áp chế. Sự lạnh nhạt trên người vơi đi rất nhiều.
Nam Tinh không hiểu ý anh là gì, lại lùi về một bước.
Kết quả có người lại tự động bước lên một bước, từng bước bám chặt lấy nhau.
Tống Cảnh Hiên trợn tròn mắt.
Quân Trí đang làm gì vậy? Bị hạ thuốc sao?
Tuy nhiên, hình ảnh này lại rất quen thuộc, hình như là anh đã từng thấy ở đâu rồi.
Đột nhiên, anh nheo mắt lại. Anh nhớ ra cô là ai rồi. Đây không phải cô gái tối qua sao? Vẫn còn là một học sinh?
Có thể trực tiếp từ tầng cao nhảy xuống, kỹ năng này, dũng khí này không phải một học sinh trung học bình thường có thể có.
Tống Cảnh Hiên đang suy nghĩ, ánh mắt anh quét qua Nam Tinh. Nếu đưa cô ấy vào quân đội...
Nam Tinh nhìn trái nhìn phải, nhìn Quân Trí vẫn dựa vào cô.
Không nhịn được duỗi ngón tay ra, đẩy ngực anh ra.
Tuy rằng mùi thuốc khử trùng trên người anh không khó chịu, nhưng anh không thể cứ như vậy được.
“Anh tới tìm tôi, là định ôm như vậy sao?”
Vừa nói xong, trên tay anh có thêm một sợi dây chuyền.
Chuỗi vòng được làm bằng bạc màu xanh và màu đen đan xen nhau, mặt dây chuyền ở cuối chia làm hai phần, một bên hoa bạc, một bên là nhẫn đen, vòng không đều, nhìn giống như bị rỗ, cũng giống như dây leo.
“Đinh đinh đinh”
Khi va vào nhau chúng tạo ra âm thanh đinh đang rất trong trẻo.
Một giây tiếp theo, sợi dây chuyền được đeo lên cổ Nam Tinh.
Cô cúi đầu nhìn mặt dây chuyền.
Thực ra dây chuyền này không hợp với con gái chút nào, bông hoa bạc nhỏ với chiếc nhẫn bên cạnh luôn tại cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Nam Tinh đưa tay siết chặt lấy chiếc nhẫn đen.
Nhưng thật kỳ lạ, nó lại hợp gu thẩm mỹ của cô.
Sau khi đeo xong, anh mới dừng lại.
Quân Trí nhìn thấy cô thích sợ dây. Anh từ từ tiến lại gần, cúi đầu đúng vào trán của Nam Tinh. Hai người họ rất thân mật, giọng nói của anh trầm xuống , thái độ cũng không rõ ràng.
“Bông hoa này rất giống em.”
Nam Tinh ngước nhìn anh, sau đó lùi lại một bước.
Quân Trí nhìn tay mình đột nhiên trống trơn, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.
Nam Tinh lục trong túi một lúc, kiếm được một tấm thẻ.
“Trong đó có một vạn tệ, không có mật khẩu, tôi mua lại sợi dây chuyền này.”
(*) 1 vạn tệ = 35.500.000VND
Nói xong, cô đưa thẻ cho Quân Trí.
Nam Tinh cúi đầu nhìn sợi dây chuyền một lần nữa. Nhìn là biết sợi dây này rất tinh tế, được người có tay nghề cao làm ra.
Cô không hiểu về trang sức, nhưng cô tiếp xúc với rất nhiều trong cuộc sống của mình kiếp trước.
Giá trị của mấy đồ này đều phụ thuộc vào các chi tiết nhỏ trên đó.
Sau một lúc, cô lại hỏi:
“Đủ không?”
Quân Trí nhìn chằm chằm Nam Tinh một lúc, không biết trong đôi mắt xám ấy đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh duỗi tay ra cầm lấy tấm thẻ.
“Đủ.” Anh trả lời.
Tống Cảnh Hiên nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây Nam Tinh đang đeo trên cổ.
Sao lại nhìn quen vậy? Hình như anh đã thấy nó ở đâu.
Lời tác giả: -_- Anh thì cái gì cũng quen.
Nam Tinh nhìn điện thoại, đã bắt đầu vào lớp.
“Xong rồi.”
Nói xong cô đeo cặp trên lưng quay người rời đi.
Chờ Nam Tinh đi xa, con hẻm đã được dọn dẹp xong xuôi.
Tống Cảnh Hiên nói với Bạch Vũ.
“Tôi đã thấy nó ở đâu rồi thì phải?”
Bạch Vũ đẩy gọng kính.
“Là sản phẩm bằng gỗ của Master Wither: ‘Thorns and Flowers’(*).”
(*) Cái này là tên riêng của cái vòng trong bộ suy tập.
Lời tác giả: Nhưng mà Băng lên mạng tìm lại không tra được thông tin hay hình ảnh của nó.
Tống Cảnh Hiên mín môi giật mình, anh nhớ tới việc gì đó.
“Không phải anh ấy đã sử dụng 3,8 triệu tệ(*) để mua nó hai năm ngoái hả?”
(*) Hơn 1 tỷ 3 tiền Việt Nam.
Bạch Vũ gật đầu.
“Anh ấy không thích nó hả? Lại bán nó với giá một vạn tệ?”
Bạch Vũ chỉ lắc đầu không nói.
Tống Cảnh Hiên nói không nên lời, gương mặt có chút bất mãn, chậm rãi đi đến chỗ Quân Trí.
“Nếu không cần nữa thì đưa cho tôi, bán với giá một vạn tệ, chả khác nào bỏ đi?”
Quân Trí trầm mặt một cái.
“Cút.”
Trong một khoảng thời gian ngắn, con hẻm đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không còn máu trên đường.
Chỉ là nếu có gió thổi, thì vẫn sẽ ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ.
Ba người cũng rời khỏi con hẻm.
...
Trong trường học, lớp năm của trường cấp ba.
Ngay khi Nam Tinh xách cặp vô lớp, cô đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của lớp cô.
“Oa... nhóm nhạc nam này đẹp trai quá đi!!!!! Ahhhhh! Trái tim của tôi sắp vỡ rồi.”
“Tôi chết đây, Nam Vũ đẹp trai quá! Anh muốn người khác sống như thế nào đây?”
“Nhảy thật đẹp, hát cũng hay. Ôi!!!!! Thật muốn làm vợ anh!!!”
Ngay khi Nam Tinh ngồi vào chỗ của mình đã nghe thấy những tiếng la hét của những cô gái theo đuổi thần tượng.
Cô đặt cặp lên bàn, lấy từ bên trong ra một quyển sách.
Có một giọng tiếng tiếc nuối vang lên:
“Thật đáng tiếc, Nam Vũ của chúng ta không thích bị fan(*) đi theo, không thích nhận quà, không thích ký tặng.”
(*) Người hâm mộ.
“Không chỉ vậy, còn rất lạnh lùng, không thích fan tới sân bay đón. Biết đi đâu xin chữ kí được?”
Nam Tinh liền bỏ ngoài tai những lời bàn luận đó, không thèm nghe nữa.
Chợt có bảy tám bức ảnh có chữ ký của Nam Vũ rơi ra từ trong sách của cô.
Hết chương 8.