Nam Tinh mặc váy xếp ly màu đen cùng áo vest thắt nơ đỏ, để tóc buông xõa, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài xinh đẹp thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô mang cặp của mình, chậm rãi đi về phía trường học.
Trước khi bước vào trường, có một cô gái mang đồng phục của trường tiến lại.
Cô gái cau mày, than phiền:
“Tại sao bây giờ cô mới đến?”
Nghe giọng nói đó, Nam Tinh nhận ra đó là người đã gọi điện cho cô lúc nãy.
Cô gái ra hiệu cho Nam Tinh.
“Đi theo tôi, chị Giao Giao đợi cô rất lâu rồi.”
Nói xong, cô gái tiến lên hai bước nhưng vẫn thấy Nam Tinh đứng yên.
Cô gái cau mày, giọng nói tự nhiên cũng to lên rất nhiều.
“Cô làm gì đứng ngơ ra vậy? Còn không đi theo?! Cô không có tiền ư?”
Câu nói mang theo giọng điệu ra lệnh trong đó.
Nam Tinh ngước lên nhìn cô ta. Tiếp đó, cô từng bước đi về phía con hẻm.
Vừa tới hẻm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cô gái.
“Bị giật!”
“Chỉ có từng này tiền? Mày là ăn mày à?”
“Hu hu hu, hu hu.... không, không có tiền.”
Một cô gái mặc đồng phục trường bị bao vây bởi một nhóm cả nam cả nữ.
Người nói hình như là đại ca, là con gái. Mặc dù mang đồng phục của trường, nhưng váy lại được cắt lên rất ngắn.
Với một lớp phấn màu trắng trên mặt, cô ta trang điểm rất đẹp, hai tay ôm ngực, nhướn lông mày kiêu ngạo.
Một lát có người nhắc nhở chị cả.
“Chị Giao Giao, Nam Tinh đến rồi.”
Lời vừa nói xong, Lâm Giao Giao quay lại nhìn.
“Tối qua, là cô đánh gãy ngót út của Chu Ni?”
Mọi người xung quanh nghe được đều quay lại nhìn Nam Tinh.
Cô gái vẫn đang khóc trong góc đột nhiên không được chú ý đến nữa, cô ấy rất tò mà ngẩn đầu lên nhìn Nam Tinh với một ánh mắt sáng rực.
Lâm Giao Giao bước đến nhìn Nam Tinh rất khinh thường.
“Chu Ni ngu ngốc đến mức bị ngươi làm gãy ngón tay.”
Lâm Giao Giao vừa nói thì thì đám đàn em đã bao vây cô lại, xung quanh Nam Tinh lập tức bị vây lại.
Lâm Giao Giao được mọi người bảo vệ như nữ hoàng.
“Cô có mang theo tiền không?”
Nam Tinh cúi đầu nhìn chiếc váy xếp ly mình đang mang.
Từ từ duỗi tay vào túi váy.
Lâm Giao Giao nhìn Nam Tinh không nói, nghĩ rằng cô đang sợ hãi. Giọng mỉa mai càng lớn hơn.
“Cô đã đính hôn với Chu Mạt, tôi cũng không quên nó.”
Lâm Giao Giao từ từ tiến từng bước về phía trước.
“Cô thật sự cho rằng anh Chu Mạt sẽ để ý đến cô?”
Cô ta định giơ tay lên định tát Nam Tinh.
Nhưng, tay của cô ta bị Nam Tinh chặn lại. Lâm Giao Giao sửng sốt.
“Cô dám cản tôi?”
Nam Tinh chớp mắt, nói rất nghiêm túc:
“Tôi không chỉ dám cản, còn dám đánh cô.”
Hai người đang đối đầu, thì có rất nhiều vệ sĩ áo đen đột nhiên xuất hiện ở trong con hẻm.
Mỗi người họ đều rất khủng bố, trong nháy mắt đã vây lấy Nam Tinh và những người khác ở trong.
Sự xuất hiện của những người này khiến ai cũng bất ngờ. Mọi người ai cũng nghĩ họ là đám người trong thế giới ngầm, người ta hay gọi là hắc đạo.
Lâm Giao Giao và nhưng người khác sợ đến mức đứng im một chỗ không dám động.
Ngay lúc đang căng thẳng này, có một giọng nói vang lên:
“Cô Nam Tinh?”
Nam Tinh nghe thấy, quay lại nơi phát ra âm thanh.
Một người mang vest đen với gọng kính đen.
Cô nghĩ một chút, nhớ ra đây là trợ lý của nhà họ Quân đó.
“Bạch Vũ?”
Bạch Vũ vươn tay đẩy đẩy kính.
“Cô Nam Tinh, có cần chúng tôi giúp cô giải quyết không?”
Vừa nói, Bạch Vũ vừa liếc về phía Lâm Giao Giao và những người khác.
Lâm Giao Giao có chút không xác định về người lạ mặt đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cô vẫn có dũng khí nói.
“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, chủ tịch tập đoàn Lâm là ba tôi, anh dám động vào tôi, ba tôi sẽ không để cho anh được yên đâu!”
Bạch Vũ mỉm cười.
“Tế Long, nhà họ Lâm?”
Giao Giao vừa nghe Bạch Vũ nói với giọng không quan tâm, cô càng cảnh giác hơn.
Cô nhìn Nam Tinh một cái. Cô không ngờ Nam Tinh lại quen với những người này. Đối thủ rất hung dữ, tất nhiên cô không thể đối đầu với anh ta.
Sắc mặt không tốt nhìn Nam Tinh một cái:
“Cô chờ đó cho tôi!”
Cô nói xong, định rời đi thì khi cô quay người, tóc của cô bị kéo lại, giọng nói của Nam Tinh vang lên rất nhẹ.
“Ai nói cô có thể đi?”
LeHaBangdich Nói xong, cô kéo Lâm Giao Giao và bóp cổ cô trở lại chỗ cũ.
Lâm Giao Giao loạng choạng lùi về sau mấy bước.
“Cô định làm gì?”
Nam Tinh nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bạch Vũ.
“Có dao không?”
Cạch, một thanh dao được đặt vào tay của Nam Tinh.
Lâm Giao Giao co lại, sắc mặt lập tức tái mét.
“Nam, Nam tinh, ngươi định làm gì? Tôi nói cho cô biết. Ba tôi sẽ không tha cho cô!”
Nam Tinh cúi đầu, nắm chặt mái tóc đen của Lâm Giao Giao, quấn quanh tay của cô.
“Khi cô dí tàn thuốc vào mặt tôi, Chu Ni là chủ mưu, còn cô là đồng phạm. Cô nên nghĩ là sẽ có một ngày này.”
Một nhát dao hạ xuống khi lời vừa nói xong, mái tóc đen bị cắt vương vãi trên mặt đất.
Lâm Giao Giao sợ hãi hét lên.
“A!!!”
Một giây tiếp thì mềm nhũn ngã nằm xuống đất, thở hổn hển.
Lâm Giao Giao nhìn tóc rơi ở đó, mặt đỏ bừng, giống như chịu phải cái gì đó rất nhục nhã.
Cô muốn nói gì đó, nhưng vì Bạch Vũ và những người khác đều ở đó, cô không dám nói một lời nào cả.
Không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy, cô nắm chặt gấu váy của mình, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Trong con hẻm im ắng.
Cuối cùng, Lâm Giao Giao đã bị bạn của cô ấy đỡ đi. Một đám người không dám nói một lời nào, chỉ cúi đầu chạy đi.
Lúc này chỉ còn lại Nam Tinh và đám Bạch Vũ ở trong con hẻm.
Nam Tinh nghi hoặc:
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Vũ hoàn hồn lại, ho nhẹ:
“Thiếu gia muốn gặp cô.”
“Anh ấy ở gần đây?”
Bạch Vũ cười gật đầu:
“Cô Nam Tinh, mời đi hướng này.”
Nam Tinh đi qua đám người, theo sau Bạch Vũ, từng bước đi vào con hẻm bên cạnh.
Khi cô đi ngang qua đám vệ sĩ này, có một mùi máu nhàn nhạt trên người họ, như thể họ vừa mới chém gϊếŧ xong.
Vào trong con hẻm, càng đi vào sâu bên trong, mùi máu càng nồng hơn.
Khi cô đi tới nơi, thấy Quân Trí mang một chiếc áo len dệt kim màu trắng đứng ở trong cùng con hẻm, trên người còn có vết máu.
Phía sau anh ta, có một người đang dùng đinh đóng một bàn tay vào tường.
Chỉ có một bàn tay đó trên tường, cùng với một hiện trường đẫm máu.
Quân Trí nhìn lên, trong mắt mang theo những tia máu đỏ, thù địch trong mắt vẫn chưa tan, một cỗ lười biếng ốm yếu hiện lên che dấu sự tàn nhẫn chưa phai đó.
Tại một góc khác trong hẻm, cô thấy thấy lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đang cõng người đi ra ngoài.
Tống Cảnh Hiên mang đồng phục rằn ri, chậm rãi bước ra khỏi xe, trên tay cầm kính râm, cười rạng rỡ.
“Anh thật sự hấp dẫn nha. Những người này sẽ luôn theo đuổi theo anh dù anh có đi đâu. Thậm chí anh còn không cần tìm họ. Anh có thể bắt tội phạm bằng cách này. Nếu tổ chức của chúng bị tìm thấy thì anh sẽ là người đầu tiên lập công.”
Tống Cảnh Hiên đang nói chuyện thì anh chợt nhìn thấy Nam Tinh.
Hết chương 7.