Editor: Kiều Tiếu
Cao Nhụy sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì quá kinh ngạc, giọng nói sắc nhọn không ít:
"Vậy mà là cô ta?!"
Móng tay của Cao Nhụy gắt gao khảm vào trong lòng bàn tay.
Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới, thế nhưng bị Nam Tinh chui vào kẽ hở.
Nếu đây là sự thật thì Chu Mạc không có khả năng tiếp tục duy trì sự nghiệp của cô ả, càng đừng nói tới chuyện cưới cô ả về làm vợ.
Cao Nhụy cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Qua hồi lâu, rốt cuộc dần dần bình ổn xuống.
Cao Nhụy cười cười:
"Chu tổng đã có vị hôn thê, tôi đây phải chúc mừng hai vị. Không biết Chu tổng có vừa lòng với vị hôn thê này không?"
Chu Mạc không bỏ qua vẻ ghen ghét chợt lóe trên gương mặt Cao Nhụy.
Hoặc là nói, hắn đang muốn hiệu quả này đây.
Khuôn mặt lạnh băng khó có khi xuất hiện nụ cười:
"Chính tôi chọn, thực vừa lòng."
L*иg ngực Chu Nhụy phập phồng, chịu đựng cảm xúc, đáp lại một câu:
"À, phải không."
Cao Nhụy mang theo những ý định kiều diễm mà đến, cuối cùng lại ôm lấy lửa giận mà đi.
Chu Mạc đứng trước cửa sổ, tựa như đế vương nắm giữ hết thảy mọi hướng đi và quyền sinh sát.
Trong bóng đêm mênh mông vô bờ bến này, cũng vô pháp che giấu dã tâm của hắn.
Một trò hay sắp mở màn, đứa bé gái mồ côi mà Nam gia mang về kia cũng nên chịu giáo huấn rồi, để cho cô thu lại tính tình có chút dã tính khó thuần của mình.
*
Sau buổi tụ hội sinh nhật đó, Nam Tinh không chỉ phát hỏa trên mạng, mà ngay trong trường học cũng thành người nổi tiếng.
Sáng sớm hôm sau, vừa mới bước vào lớp, cô đã bị các nữ sinh trong lớp vây chặt như nêm cối, thậm chí có rất nhiều học sinh đứng hóng ở cửa chính và cửa sổ.
Cô ngồi xuống chỗ của mình, trên bàn chất đống các hộp quà và phong thư phấn phấn nộn nộn.
Nam Tinh nhìn một lượt các nữ sinh trong lớp.
"Có chuyện gì, nói đi."
Nghe vậy, lập tức có người không kiềm chế được dò hỏi.
"Nam Tinh, Nam Vũ thật là em trai của cậu?"
"Ừ."
"Ruột thịt?"
Nói xong, tất cả nữ sinh trong lớp lập tức hoan hô.
Có người nhịn không được nói:
"Tôi đã nói rồi mà, chữ ký mà Nam Tinh đưa là thật, các cậu lại không tin."
Có người phản bác:
"Ai nha, chúng tớ tin mà, chúng tớ cất giữ rất cẩn thận đấy."
Bạn ngồi cùng bàn với Nam Tinh là Tần Tinh Tinh gắt gao nắm chặt bút trong tay không nói một lời, vẻ mặt không quá đẹp.
Nữ sinh trong lớp vội vàng đẩy lễ vật tới trước mặt Nam Tinh, bắt đầu lôi kéo làm quen, nhỏ giọng nói thầm
"Tiểu Tinh Tinh ~ cậu đưa thứ này cho Khoai Sọ giúp mình được không?"
Nghe thế, rất nhanh các bạn học trong lớp nhất trí đặt quà tặng trong tay lên mặt bàn của Nam Tinh.
"Đúng đúng đúng, cả chúng tớ nữa, chỗ này đều tặng cho Khoai Sọ. Cậu hãy nói với hắn là bọn tớ đều ở đây ủng hộ hắn nha."
Một bàn tay Nam Tinh cầm bút, đẩy lễ vật ra xa, hoàn toàn không có ý muốn làm shipper.
"Hắn không thiếu tiền."
Nói dứt câu, các bạn học đều đồng loạt nhớ tới bối cảnh của tập đoàn Nam thị.
"Cũng đúng."
Có người chưa từ bỏ ý định còn muốn tiếp tục thì bỗng nhiên lão sư đi vào, thành công đánh gãy tâm tình kích động của mọi người.
Vừa tan học, dưới sự bao vây của các bạn học cùng lớp, Nam Tinh đeo cặp sách nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
Học sinh đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh nghị luận.
Cô ngồi xuống bậc thang ở chỗ ngoặt, bởi vì có quá nhiều người chen chúc, thiếu chút nữa đυ.ng phải một người.
Cô xách cặp sách đứng sang bên cạnh, chờ người kia đi qua.
Kết quả đợi nửa ngày, người nọ ngược lại chắp tay ra sau đầu đứng yên trước mặt cô, vẫn luôn không rời đi.
Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua.
Gặp qua.
Gọi là Tần Trạch gì đó thì phải.
Tần Trạch mặc đồng phục, nhờ gương mặt soái khí cộng với mức độ có tiền của Tần gia, trong trường học hắn cũng là một nhân vật có cấp bậc giáo thảo.
Khi hai người Tần Trạch và Nam Tinh đứng yên trong chỗ ngoặt, nhanh chóng đưa tới những lời nghị luận khe khẽ.
"Nam Tinh với Tần giáo thảo, thật xứng đôi a."
"Đúng đúng đúng, quả thực rất xứng đôi."
"Hai người họ sẽ không bên nhau rồi đấy chứ?"
"Hẳn là không thể nào? Cũng chưa thấy bọn họ nói chuyện với nhau lần nào."
Tần Trạch trên dưới đánh giá Nam Tinh.
Giao thoa không nhiều lắm, khiến cho ấn tượng của hắn về Nam Tinh thập phần không tốt.
Một cô gái ham tiền tài, không nhận ba mẹ.
Vốn dĩ, hắn cũng cho rằng bọn họ sẽ không có giao thoa gì nữa.
Nhưng thực ra năng lực đàn dương cầm của cô, thật khiến người khác ngoài dự đoán.
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn qua, thấy được sự châm chọc trong mắt Tần Trạch, giọng nói cô nhàn nhạt.
"Cậu chắn đường rồi."
Khuôn mặt lãnh đạm của Tần Trạch hơi suy tư.
"Đều là con cái của Nam gia, nhưng cô lại kém xa em trai và chị gái cô."
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mười mấy bậc thang phía sau Tần Trạch.
Sau đó nhìn lại Tần Trạch, tay trái của cô bỗng nhiên nâng lên, đẩy người xuống.
Tần Trạch hoàn toàn không nghĩ tới sức lực của Nam Tinh sẽ lớn như vậy, cô ra tay rất đột nhiên làm hắn không kịp phòng ngừa, thân thể không chịu khống chế trực tiếp ngã ngửa về sau.
Ngay lúc hắn sắp lăn xuống, tay trái của Nam Tinh túm chặt cà vạt màu đen của Tần Trạch.
Rất nhẹ nhàng kéo người lại, sau đó ném người sang một bên.
Sau đó, cô đi ngang qua người Tần Trạch.
"Nếu rảnh như vậy thì nên soi gương nhìn lại chính mình. Quan tâm toàn việc không nên quan tâm, không mệt?"
Tần Trạch có phần chật vật đứng ở chỗ ngoặt, yên tĩnh không nói, chỉ nhìn theo hướng Nam Tinh rời đi, không biết đang nghĩ cái gì.
Việc này vừa phát sinh không lâu, chuyện về Nam Tinh và Tần Trạch đã bị đưa lên diễn đàn trường học.
Chưa tới một tiếng, bình luận đã đạt tới hơn một nghìn.
Hơn nữa, còn có người bắt đầu suy diễn câu chuyện của hai người theo hướng kịch bản ngôn tình máu chó.
"Tui nói cho nè, rất có khả năng hai người này có thể thành một đôi đấy."
"Hoan hỉ oan gia, em trốn anh đuổi, cuối cùng có được chân tình?"
"Ha ha ha ha! Hơn nữa các cậu nhìn mà xem, kinh tế của hai gia đình này cũng rất xứng đôi a."
"Đúng vậy, thiên kim hào môn xứng với công tử nhà giàu. Chậc chậc chậc, đây hệt như phim thần tượng Mary Sue a."
Mà độ hot của Nam Tinh cứ liên tục không giảm.
Một tuần sau, tùy tùy tiện tiện làm ít việc nhỏ cũng có thể bị đưa lên diễn đàn trường học Tieba.
Cũng may tính cách của Nam Tinh lãnh lãnh đạm đạm, rất ít nói, nên không tham dự bất luận đề tài gì trên diễn đàn.
Vì vậy nhiệt độ bắt đầu giảm đi.
Ngày hôm nay, Nam Tinh trốn học, chạy lên tầng cao nhất khu lớp học bắt đầu tối ưu hóa bức tường phòng ngự cho đầu não của khoa học kỹ thuật Tư Minh.
Đang làm thì mẹ cô gọi điện thoại tới.
Vừa nghe điện thoại, ập vào bên tai là một tràng dài tiếng khóc thút thít.
"Nam Tinh, ma ma biết sai rồi, ma ma không nên ép con, con về nhà được không? Ma ma thật sự biết sai rồi."
Đầu bên kia cứ khóc ô ô ô, khiến cho cô phải để điện thoại cách tai xa xa một chút, sau đó nghiêng nghiêng đầu.
Một sợi tóc hơi xoăn rũ xuống, che khuất đi tầm mắt lãnh đạm của cô.
Một tay cô thao tác máy tính, thật sự không thuận tiện lắm, do vậy dứt khoát bật loa điện thoại, để im cho mẹ Nam tiếp tục khóc thút thít, mà cô thì cứ tiếp tục thao tác máy tính.
Mẹ Nam một bên khóc thút thít, một bên tự phê bình.
"Con vừa về Nam gia không lâu, hiểu biết của ma ma về con không sâu, ma ma hiểu lầm con, ma ma thật sự lầm tưởng rằng con bắt nạt Kiều Kiều, nhưng mà sau này sẽ không như vậy. Con nói gì ma ma cũng tin, được không?"
Nam Tinh không nói gì.
Mẹ Nam tiếp tục nói:
"Con về nhà ở đi, một người ở bên ngoài thật sự không an toàn. Ma ma rất lo lắng cho con."