Chương 15: Muốn chạm vào không?

Chương 15: Muốn chạm vào không?

Tống Cảnh Hiên đeo kính mình đang cầm trên tay lên, ngăn cản tầm nhìn của Quân Trí. Cười hi hi ha ha nói:

“Không có gì.”

Đang nói chuyện thì đứng dậy định đi ra ngoài.

Đúng lúc này có hai người mặc quân phục đi vào, cả hai người đàn ông cơ thể đều rất cường tráng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Một trong số hai người họ đang xách theo một bộ đồ dụng cụ y tế. Tống Cảnh Hiên cũng đi tới. Anh chưa kịp nói gì thì họ đã lên tiếng trước:

“Sếp, sếp định xét nghiệm máu cho ai vậy?”

Nụ cười trên môi của Tống Cảnh Hiên lập tức cứng đơ, bước chân cũng dừng lại theo.

Đôi mắt xám nhạt của Quân Trí vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh Hiên, mày rậm của anh khẽ nhăn lại.

Một lúc sau, Tống Cảnh Hiên cũng bị ánh mắt của Quân Trí đánh bại, kéo kính xuống, xoay người trực tiếp nói.

“Tôi chỉ là tò mò về cô bé này. Tôi muốn xem xem cô ấy đã uống loại thuốc gì để khiến anh yếu đuối đến như vậy.”

Mí mắt Quân Trí rũ xuống, không ai nhìn ra được cảm xúc trong mắt của anh, anh bình tĩnh nhả ra hai chữ:

“Không cần.”

Tống Cảnh Hiên liền giơ tay đầu hàng, chịu thua:

“Tôi cũng không có ý định làm tổn thương hay hại cô bé, chỉ là tò mò, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi. Nếu cô ấy không muốn, thì tôi sẽ không làm.”

Nói xong, Tống Cảnh Hiên liền xoay người đi về phía cửa phòng.

Nam Tinh trong mắt nhìn thấy hết tất cả những thay đổi của Tống Cảnh Hiên, rồi lại nhìn về phía Quân Trí.

Trên người anh vẫn đang mang bộ đồ ngủ trắng, mái tóc xõa xuống phủ hết trán, khuôn mặt anh trắng bệch, nhìn rất ốm yếu.

Trông thấy Quân Trí thế này, cô lại nhìn anh từ trái sang phải, cảm thấy trên người anh không có một chút sức tấn công nào.

Quân Trí bước đến bên cạnh cô, cúi xuống nhìn vào mắt cô.

Đôi môi đỏ một cách bất thường so với gương mặt trắng bệch của anh mím lại thành một đường thẳng.

“Có được không?”

Nam Tinh trả lời.

“Ừm.”

Anh cúi sát xuống thêm chút nữa, chạm trán của anh vào trán cô.

Hai người hiện tại rất gần nhau, cô chậm rãi nghe anh nói.

“Khi nào sức khỏe của em tốt lên đã, rồi hãy đi.”

Nam Tinh sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt cô.

Những ngón tay của cô khẽ nắm nhẹ chiếc ghế sô pha.

Đôi lông mi dài đen của anh rũ xuống, trong nháy mắt run lên một chút.

Bỗng nhiên, cánh tay dài thon gầy của anh vòng qua eo cô, khẽ dùng sức kéo cả người cô vào lòng.

Hơn nửa người trên của Nam Tinh đột nhiên bị anh kéo vào lòng.

Để không bị chạm môi với anh, Nam Tinh đành đặt tay của mình lên ngực của Quân Trí.

Anh ôm cô vào lòng, trên mặt tràn đầy ý cười, giọng nói khàn khàn theo không khí truyền đến tai cô.

“Lần này em đi, thì cũng đừng quên những gì em đã hứa với tôi.”

Nam Tinh sửng sốt.

“Hả?”

“Em nói sẽ tới tìm tôi.”

Sau khi nghe câu trả lời của anh, ký ức của Nam Tinh cuối cùng cũng quay trở lại.

Ồ, cô thật sự đã quên mất chuyện này, trí nhớ của anh thật tốt.

Lời editor: Không phải trí nhớ của anh tốt, mà là anh ý muốn gặp cô đó Tinh Tinh ạ!!!

Cô gật đầu đáp ứng anh.

“Được.”

Trong lúc nói, ánh mắt cô vô tình rơi vào trái khế(*) của anh.

(*) Yết hầu của con trai, nó gồ lên ở ngay vòng họng. Là nguyên nhân khiến cho giọng của nam trầm hơn giọng con gái. Cái này đa số chỉ xuất hiện ở trên con trai.

Hành động của cơ thể lại nhanh hơn ý thức trong đầu một bước, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào nó.

Lúc vừa mới đυ.ng vào, cô cảm nhận được thân thể của Quân Trí trở nên căng ra, cực kỳ hung dữ và nguy hiểm. Hơi thở của anh giống như thể có thể xé xác cô ra bất cứ lúc nào.

Rờ được một lúc, cơ thể anh dần thả lòng, anh thế mà lại để cho cô chạm vào nơi yếu nhất trên cơ thể mình.

Giây tiếp theo, trái khế của anh di chuyển.

“Thích nó hả?”

Nam Tinh chợt tỉnh táo lại, cô vội dừng động tác trên tay lại.

Cô không muốn trả lời câu hỏi này của Quân Trí, cô cũng không hiểu bản thân tại sao lại làm như vậy!

Nhưng anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Ngón tay cô một lần nữa níu chặt ghế sô pha, cũng cắn răng trả lời anh.

“Có một chút.”

“Em còn muốn chạm vào chỗ nào nữa không?”

“Để làm gì?”

“Tôi cho em chạm vào nó.”

Nam Tinh im lặng thật sự. Cô không muốn chạm vào cái gì hết, cô cứ có cảm giác như bản thân mình đang bị lừa vậy.

Kết quả người này lại nhất quyết kéo tay cô lại để cô sờ.

Khi cả hai người đang dây dưa, thì có một tiếng ho nhỏ từ bên cạnh phát ra.

“E hèm.”

Cả hai nhìn qua.

Dưới cái nhìn của thiếu gia, biểu hiện trên mặt của Bạch Vũ cũng hơi cứng lại.

Nhưng rất nhanh chóng, anh đã phục hồi lại tinh thần và lên tiếng.

“Thiếu gia, giáo sư Triệu đã liên lạc với bên mình, anh ta nói sẽ đợi anh ở nhà hàng Tấn Giang.”

Hai người họ giống như muốn nói chuyện gì đó riêng tư và quan trọng. Nên Nam Tinh đứng dậy, cô nói với Quân Trí.

“Tôi đi trước.”

Lần này Quân Trí không ngăn cô được nữa.

Bạch Vũ lịch sự nhìn Nam Tinh.

“Cô Nam, đã có xe đến đón cô đi học, cô sẽ không đến trường muộn đâu.”

“Ừm.” Nam Tinh trả lời.

Cô vừa nói vừa cầm lấy cặp sách của mình ở bên ghế sô pha rồi rời đi.

Lúc này, Tống Cảnh Hiên người vừa đi khỏi lúc nãy đã trở lại một lần nữa.

Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, tiến về phía Quân Trí.

“Bạch Vũ đã nói cho cậu biết chưa? Hắn ta tìm được. Hàng Kim Cương, tin tức này không sai. Nghe nói thuốc lần này trong tay hắn ta có thể áp chế tám mươi phần trăm biểu hiện trong cơ thể của cậu, hiện tại chỉ có thể thương lượng...”

Nam Tinh vừa ra đến cửa, cô lờ mờ nghe thấy được mấy lời này này.

Cô lên xe đã chờ sẵn dưới sảnh, rời khỏi khách sạn.

Từ khách sạn đến trường mất tầm hai mươi phút.

Khi xe chạy được mười phút, mày của Nam Tinh đột nhiên nhíu lại.

Nhà hàng Tân Giang, giáo sư Triệu, có thể áp chế tám mươi phần trăm độ nhạy cảm của cơ thể Quân Trí, khiến anh trông giống một người bình thường.

Đoạn này thật sự có trong truyện “Vợ nhỏ đừng giận.”

Chỉ là giáo sư Triệu đã nhận từ một tổ chức phi pháp và muốn lừa thế lực của nhà Quân Trí đến nhà hàng Tấn Giang và cho nổ tung mọi người bên trong.

Đáng tiếc là kế hoạch không thành công, đến phút cuối cùng Quân Trí đã nhìn ra sơ hở và anh đã thoát khỏi họa sát thân hôm đó.

Chỉ là quả bom này nổ ở rất gần anh. DichboiLeHaBang

Với thính lực nhạy bén hơn người thường của mình, âm thanh của vụ nổ xuyên thẳng vào màng nhĩ bên phải, khiến anh bị điếc một bên tai, thính lực bên còn lại cũng chỉ còn hai mươi phần trăm.

Tai nạn lần này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe và cuộc sống của anh, kể cả việc anh mất sớm cũng liên quan rất nhiều đến sự kiện lần này.

Khi kí ức này hiện lên trong đầu Nam Tinh, phản ứng đầu tiên của Nam Tinh là cô không muốn anh chết sớm như vậy, cô muốn anh sống thật lâu thật lâu. Không chỉ để đánh bại Chu Mạt, mà đơn giản là cô muốn anh sống lâu hơn chút nữa.

Nhưng mọi thứ lần này rất nguy hiểm, cô có thể sẽ chết vĩnh viễn, cho nên tốt hơn hết là cô không nên tham gia vào.

Nhưng một lúc sau, Nam Tinh siết chặt tay của mình, nói với tài xế.

“Bác tài, đừng đến trường nữa, quay lại nhà hàng Tấn Giang.”

Chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng quay đầu ở ngã tư phía trước, đi thẳng đến nhà hàng Tấn Giang.

...

Nam Tinh xuống xe ở đường đối diện của nhà hàng Tấn Giang, sau đó cô đi bộ vòng ra cửa sau của nhà hàng.

Nhà hàng bốn tầng vẫn chưa mở cửa, cửa sau cũng được khóa chặt.

Nam Tinh đứng trong ngõ rồi quan sát xung quanh bốn phía.

‘Cọt kẹt’ một tiếng, cánh cửa được mở ra, sau đó lần nữa đóng chặt lại.

Vừa ổn định thì Bạch Vũ đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Anh đẩy gọng kính đen của mình lên, nở một nụ cười rất tươi, nói:

“Cô Nam không đi học sao? Sao cô lại đến đây?”

Nam Tinh nhìn xung quanh.

“Quân Trí đâu?”

“Thiếu gia đang nói chuyện bên trong.”

Cô ấy gật đầu. Sau đó kéo anh ta cùng mọi người vào cửa sau, thấp giọng nói nhỏ với anh:

“Trong đó có nguy hiểm, đưa anh ấy rời khỏi đây ngay.”

Bạch Vũ ngạc nhiên.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Nam Tinh như vậy.

Dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba, lời cô nói thật sự không có sức thuyết phục.

Nhưng Bạch Vũ luôn luôn cảnh giác với mọi nguy hiểm có thể xảy ra với thiếu gia.

Anh chỉ do dự một chút rồi nói.

“Cô Nam, cuộc nói chuyện này rất quan trọng với thiếu gia. Cô có bằng chứng gì để chứng minh lời cô vừa nói không?”

Nam Tinh im lặng đưa mắt xuống một lát.

“Có máy tính không?”

Bạch Vũ sửng sốt. Gật đầu nói:

“Cô Nam, mời đi theo tôi.”

Nam Tinh được đưa vào phòng giám sát, ở đây có hàng chục cái màn máy tính phía trên tường.

Vừa rồi lúc Nam Tinh xuất hiện ở phía cửa sau, trong phòng giám sát này có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chính vì vậy Bạch Vũ mới không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

Hết chương 15.