Chương 17
Bà nội của Thịnh Nghiệp Sâm đã hơn 80 tuổi, mắc chứng hay quên của người già, nhưng vẫn hiền lành như trước đây. Thịnh Nghiệp Sâm cách một khoản thời gian sẽ đi thăm bà nội, ở bên bà vài ngày.
Bà nội trải qua thử thách của chiến tranh, chứng kiến quốc gia lần lượt thịnh rồi suy, nên tư tưởng rất thoải mái, bà rất thích Lục Tắc Linh, thường nói với Thịnh Nghiệp Sâm: "Hãy quý trọng Tắc Linh, trên đời này con không tìm được người thứ hai một lòng một dạ đối với con như con bé ấy đâu."
Qúa trình yêu diễn ra rất chậm nhưng kỳ thật lại diễn ra rất nhanh, giống như rượu lên men, từ sáng long lanh lắng đọng đến đậm đà. Thời điểm cô phát hiện, thì đã không cách nào rút ra được rồi. Mọi người có thể nhìn ra được sự hy vong trong mắt của cô, duy chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm, vẫn làm như không thấy.
Toa xe rộng rãi, Thịnh Nghiệp Sâm ngồi cách cô rất xa, ngồi ở phía cuối, Lục Tắc Linh cúi đầu nắm ngón tay của mình, cô biết anh sẽ không nói chuyện với cô, cô cũng sẽ không tự nhiên mà quấy rầy anh.
Tinh thần của cô không được tốt lắm, ban đêm vẫn thường gặp ác mộng, được phép sống là điều quá to lớn, ngay cả trong mơ cô cũng rất cực đoan, ngoại trừ mồ hôi lạnh ra, thì cô hoàn toàn không động đậy, cũng chưa từng phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cô nằm mơ thấy mình đang ở trong rừng Châu Phi, đất đai cằn cỗi, mênh mông không có người ở, trên mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cộng cỏ dại, bởi vì ánh nắng mặt trời gay gắt mà khô héo, cô không thể động đậy, toàn thân như bị trói lại nằm trên mặt đất nóng như lửa đốt, chim ưng từ trên trời đáp xuống, lao thẳng về phía cô, mổ vào trái tim của cô, từng phát từng phát, máu tươi đầm đìa, đau đến toàn thân của cô cũng bắt đầu co quắp.
Lúc cô tỉnh lai, nhớ tới giấc mơ đó, không khỏi rùng mình một cái. Tắm rửa thay quần áo, cô vẫn còn thấy chóng mặt. Trong tiềm thức, cô sợ nhất chính là những giấc mơ như thế này, không hề che dấu cảm giác, bất lực lại tuyệt vọng, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Giống như, giống như cảm giác mỗi lần đối mặt với Thịnh Nghiệp Sâm.
Thịnh Nghiệp Sâm về nhà, bà nội rất vui mừng, phân phó bảo mẫu làm một bàn thức ăn ngon. Bà nội ở trong một ngôi nhà có hơi cũ, độc nhất một khu, tòa nhà ba tầng, có một tiểu viện nhỏ, trồng đầy hoa hồng. Lúc còn chiến tranh, ngôi nhà này từng rơi vào tay giặc, kẻ xâm lược phân chia khu vực, xây dựng không ít kiến trúc mang phong cách châu u, cổng vòm hình tròn, cửa sắt được sơn đen, in đầy
hoa văn, bên trong tòa nhà rất cao, thời kỳ chiến tranh, không ít người ngoại quốc ở trong ngôi nhà này, sau khi chiến tranh kết thúc, ngôi nhà này đổi chủ mấy lần, cuối cùng trở thành sản nghiệp của nhà họ Thịnh. Sau giải phóng, Thịnh gia lão gia gia đem toàn bộ tài sản quyên góp cho quốc gia, chỉ chừa mỗi ngôi nhà cũ này, hai đời nhà họ Thịnh đều lớn lên ở đây, ngôi nhà này đối với người của nhà họ Thịnh có ý nghĩa rất quan trọng.
Đèn treo lộng lẫy được mở lên, đồ dùng trong nhà so với tuổi của Thịnh Nghiệp Sâm còn dài hơn, có thể tính là một phần trong gia đình, ngồi trên một cái bàn thật dài, đem ba người ngăn cách thành vai vế khác nhau. Bảo mẫu dọn hết món ăn lên liền đi ra ngoài, phòng ăn chỉ còn lại bà nội, Thịnh Nghiệp Sâm và Lục Tắc Linh.
Bà nội dùng thìa múc canh, âm thanh không lớn, cất tiếng đủ lớn để hai người có thể nghe: “Nghiệp Sâm, con cũng không còn nhỏ, năm nay đã 26 rồi nhỉ?”
Thịnh Nghiệp Sâm ăn món ăn Lục Tắc Linh gắp cho anh, nhai vô cùng chậm chạp, nửa ngày mới trả lời: “Đúng vậy.”
Bà nội cười cười, từ ái nói: “Lúc nào thì chuẩn bị kết hôn đây? Tắc Linh cũng đã 25 rồi, có thể có em bé rồi, thừa dịp ta còn sống, các con mau lấy nhau đi.”
Tiếng đũa bạc trên tay Thịnh Nghiệp Sâm gõ vào đĩa phát ra âm thanh thanh thúy, tay của anh ngừng một chút, đột nhiên bật cười: “Kết hôn gì chứ, cái gì mà em bé với không em bé, không biết bà nội đang nói cái gì.”
“Con nhất định phải để bà lão như ta chết cũng không nhắm mắt được sao?”
“Lạch cạch.” Thịnh Nghiệp Sâm đặt chiếc đũa trở về trên bàn, anh không kiêu ngạo cũng không tự ti mà nói: “Bà nội, bà bệnh mức hồ đồ rồi.” Nói xong anh liền đứng lên: “Con ăn no rồi, con về phòng trước.”
Thịnh Nghiệp Sâm nhẫn tâm rời đi, để lại Lục Tắc Linh cùng bà nội. Bà nội có chút đau lòng liếc mắt nhìn Lục Tắc Linh, cô từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, chỉ là chuyên chú ăn cơm, giống như không nghe thấy cái gì cả.
Sau bữa cơm chiều, bà nội lại một lần dắt Lục Tắc Linh tới thư phòng, không biết có phải là bà nội thật sự bệnh tới nỗi hồ đồ hay không, những năm gần đây bà luôn hoài niệm kỷ niệm chuyện trước kia, mỗi lần Lục Tắc Linh tới, bà đều cho Lục Tắc Linh xem album lúc nhỏ của Thịnh Nghiệp Sâm, từ thời còn con nít cho đến lúc lên đại học.
Những hình kia Lục Tắc Linh đã nhìn tới thuộc, thậm chí quyển kia có gì kia cô đều có thể nhớ chính xác nói ra, nhưng mỗi lần như vậy cô đều cùng bà nội nhau nhìn, cùng nhau hết lần này đến lần khác nhìn Thịnh Nghiệp Sâm lớn lên. Loại tình yêu này ước chừng đã cố chấp đến nỗi bất chấp rồi.
Có lúc cô thật rất hâm mộ bà nội, mắc chứng hay quên của người già, quên đi chút chuyện lúc trước, quên đi những sự việc đã từng để ở trong lòng, cuối cùng không vướng bận mà rời đi, cô vẫn hy vọng mình cũng có thể có như vậy, cô vẫn luôn hy vọng.
Nhìn xong tấm hình cuối cùng, đã đến chín giờ. Bà nội thở dài một cái, đóng album lại, bà dựa lưng vào ghế nằm, ánh mắt hiền hòa nhìn chằm chằm cửa sắt đầy hoa văn, mặc dù mỗi năm đều được tu sửa, nhưng vẫn không che giấu được dấu vết của năm tháng.
“Tắc Linh, bà chỉ có đứa cháu duy nhất là Nghiệp Sâm, nó có bao nhiêu cố chấp, không có ai hiểu rõ hơn bà.” Bà cười cười: “Khi còn bé nó rất hiếu thắng, cái gì cũng muốn mình phải đứng nhất, làm tốt nhất, hi vọng có thể làm ba mẹ nó chú ý, đáng tiếc ba mẹ nó đều là những người cuồng công việc, một lần bà bị bệnh nặng, nó được về nhà, từ đó về sau tính tình nó liền bắt đầu xấu đi, đánh nhau, cúp học, không chuyện xấu nào mà nó không làm, nó dùng hết tất cả mọi cách để cha mẹ chú ý, nhưng đều thất bại. Đứa nhỏ này từ bé đã có cảm giác không an toàn, rõ ràng rất yếu đuối, nhưng lại là làm bộ như không quan tâm, cự tuyệt sự quan tâm của người khác. Nó không cần được yêu mến, muốn ở bên cạnh nó, sẽ phải từ bỏ hết tất cả.”
Bà nghiêng đầu, nhìn Lục Tắc Linh: “Tắc Linh, bà muốn giao nó cho con, con đã sẵn sàng chưa?”
……
Trước khi rời khỏi thư phòng, bà nội còn tặng cho Lục Tắc Linh một tấm hình, đó là hình Thịnh Nghiệp Sâm lúc 2 tuổi, mặc đồ tây thắt nơ, rất thận trọng ngồi ngay ngắn ở trước ống kính, làm bộ dáng như người lớn. Phía sau có một hàng chữ, đề là “Kính Chi”, là của ông nội anh viết.
“Hướng hoa chi thảo, giới sáng thưa thớt; tùng bách chi tốt, rét đậm không yếu.” Chữ viết ở trên hình rất tự nhiên, phóng khoáng.
Lục Tắc Linh rất cẩn thận cầm tấm hình, giống như chỉ cần một tấm hình, cô đã có thể xâm nhập vào thế giới của Thịnh Nghiệp Sâm.
Trở về phòng thì Thịnh Nghiệp Sâm đã ngủ, đẩy cánh cửa cũ kỹ dày cộm đầy bụi bậm ra, khó mà tránh khỏi phát ra tiếng ken két, đôi dép lê mềm mại bước đi nhẹ nhàng, cô rón rén đi vào trong , cô sợ đánh thức Thịnh Nghiệp Sâm, giấc ngủ của anh vốn đã rất ngắn rồi.
Anh không nhìn thấy gì, không biết sao tự nhiên lại muốn kéo rèm cửa sổ, nhà này cửa sổ cũng rất cao, giống như cảnh tượng trong phim Hollywood, xuyên thấu qua các hoa văn khắc trên cửa sổ, bầu trời đầy sao cứ như một bức họa mà hiện ra, cảnh tượng này thật đẹp, cô xem đến xuất thần, đến mức Thịnh Nghiệp Sâm đã tỉnh mà cũng không phát hiện.
"Cô trở lại?" Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm rất rất bình thản, không chút lạnh lùng.
Cảm giác hạnh phúc như là hư ảo, một phút trước ở chung một chỗ với bà nội, lòng cô còn tràn đầy dũng khí, nhưng giờ phút này, dũng khí của cô trong phút chốc đã tan thành bọt bèo, đối mặt với sự xa cách của Thịnh Nghiệp Sâm, cô luôn không biết phải làm sao.
"Vâng." Cô gật đầu một cái: "Vừa rồi tán gẫu với bà nội vài câu thôi."
Mặt chăn di động, phát ra âm thanh sột soạt, trong phòng không có mở đèn, nhưng Lục Tắc Linh vẫn có thể nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm ngồi dậy. Hình dáng của anh ở dưới trời sao hiện ra đường cong mờ ảo, giống như một bức tượng điêu khắc, sắc thái thâm trầm kiềm nén.
Anh nhàn nhạt nói: "Là cô muốn bà nội nói những lời đó sao? Cô mà cũng học được cách tìm người khác giúp đỡ?" Giọng nói đó, tràn ngập khinh thường cùng khinh
bỉ.
Lục Tắc Linh chớp chớp mắt, có chút chua xót, cô biết là anh đang nói tới chuyện bà nội nói lúc ăn cơm. Biết rất rõ ràng là không thể nào, nhưng một khắc kia, quả thật cô đang xấu hổ mong đợi.
“Em không có.” Lục Tắc Linh cố gắng muốn nói một cách hùng hồn, vì cô thật sự không có, cây ngay thì không sợ chết đứng đâu.
Thịnh Nghiệp Sâm cười, hời hợt nói: “Lục Tắc Linh, thu lại thủ đoạn của cô đi, vô dụng thôi, tôi không có giam cầm cô, muốn ở lại cũng chỉ có thể là như vậy, nếu như không chịu nổi, bây giờ cô có thể lập tức rời đi.” Anh cười một tiếng: “Tôi thật sự không biết cô lại nghĩ nhiều như vậy, Lục Tắc Linh, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một chút, đừng có suy nghĩ quá nhiều, trước tiên phải xem mình có xứng hay không đã.”
Giống như những lần trước, thật ra thì cũng không phải là những lời quá khó nghe, nhưng vẫn giống như có một bàn tay vô hình nào đó, dịu dàng bóp nát ngôi sao, quyết liệt mà tàn nhẫn. Yêu làm cho người ta phải khó khăn mà bước tới, còn chưa đạt tới điểm cuối, Lục Tắc Linh đã quỳ xuống.
Âm thanh của cô thấp không thể nghe nổi, “em biết rồi.” Giống như những ngày bình thường khác, giống như không đau là khổ không vui, không giận không mắng.
Thịnh Nghiệp Sâm không còn nói gì với cô nữa, trở vào trong chăn, đưa lưng về phía cô. Cô đứng tại chỗ, ôm thật chặt tấm hình của Thịnh Nghiệp Sâm ở trong ngực, giống như tấm hình cũ này có thể cho cô một chút năng lượng.
Cô si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Nghiệp Sâm, ở trong lòng thầm nói với Thịnh Nghiệp Sâm:
Bất luận là anh có thể cho em cái gì hay không, em vẫn thủy chung yêu anh, yêu từng thứ thuộc về anh, mỗi một khắc đều yêu anh, em muốn bước vào cuộc đời của anh, tưởng tượng như bây giờ vẫn yêu anh, yêu cho đến khi em không nhận ra anh nữa.
Thịnh Nghiệp Sâm, thời gian của em cũng không phải rất nhiều, cả đời này, đều lấy ra để chứng minh cho tình yêu vĩnh hằng này, như vậy, có phải rất ngu ngốc không?
Cô cười tự giễu, câu hỏi này thật là có chút tức cười.
Ở trong nhà cũ hai ngày, hai ngày nay thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm đối với Lục Tắc Linh đã khá hơn nhiều, còn anh đối với bà nội lại có thêm mấy phần kiêng kỵ. Lúc sau, khi về nhà, anh lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Chỉ là Lục Tắc Linh cũng không để ở trong lòng, dù sao những năm này vẫn là như vậy, lâu ngày thành thói quen mất rồi.
Trong lúc dọn dẹp nhà bếp cô sơ ý làm đổ hũ muối, muối trắng giống như tuyết rơi vào tủ đựng chén, cô lau thật lâu mới làm sạch hết chúng, bàn tay bị muối làm cho ửng đỏ, có chút đau, dùng nước ấm rửa sạch tay, cô tháo tạp dề ra thay quần áo đi siêu thị. Khi dọn dẹp đồ đạc cô mới phát hiện trong nhà có rất nhiều thứ đều sắp dùng hết, đúng lúc cần phải mua thêm một chút.
Lúc vào siêu thị người cũng không nhiều lắm, có lẽ là do quá lớn nên cô mới thấy ít, dùng xe đẩy mua đồ cũng không thấy chật chội. Lúc tính tiền mới phát hiện quầy thu tiền chỉ có mấy quầy đang mở, mặc dù không có nhiều người nhưng vẫn phải xếp hàng. Trước mặt Lục Tắc Linh là một đôi vợ chồng người da trắng cùng con của họ, đứa bé có đôi mắt to tròn, có chút tinh quái, lém lỉnh, cô nhìn đứa bé xinh đẹp tới si ngốc, bộ dáng kia có chút tham lam, chọc cho người phụ nữ trung niên đang xếp hàng phía sau cô nở nụ cười.
“Cháu có vẻ rất thích trẻ con?”
Lục Tắc Linh lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, quẫn bách liền a một tiếng, gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Đứa bé này thật là xinh đẹp.”
Người phụ nữ kia cười cười: “Cháu nhìn cũng rất xinh đẹp, sau này có con cũng sẽ không kém.”
Lục Tắc Linh cười cười, đang muốn tiến lên, đứa bé kia đột nhiên cầm một cái bánh từ túi đựng hàng đã được thanh toán ra, tham ăn xé bao ra ăn, mùi sữa nồng nặc từ bánh bao kí©h thí©ɧ làm đứa bé muốn ăn, nhưng lại làm cho Lục Tắc Linh vô cùng khó chịu.
Mùi này rõ ràng rất thơm, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu buồn nôn. Cô cũng chưa ăn thứ gì, trong dạ dày lại không ngừng lăn lộn, cô khó chịu bụm miệng, nôn ra một trận.
Cô làm một trận liền dọa sợ người xếp hàng phía sau, người phụ nữ kia tốt bụng vuốt vuốt lưng Lục Tắc Linh, nửa đùa mà nói: “Làm sao lại như vậy, nôn ọe thế này rất giống có thai?”
Giống như một đạo sấm sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống, cô lập tức giật mình.
Trong phút chốc thời gian giống như ngừng lại, không khí ngưng kết, nôn ọe trong tích tắt thành mắt tích đầy nước, lông mi ướt ghé vào trên mí mắt, cô trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Ngơ ngác nghĩ: tháng trước kinh nguyệt là ngày nào? Ngày 10? Hôm nay là ngày mấy?