Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 25-2: Thời gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Niệm vài lần chủ động gọi, nhưng chưa kịp nói mấy câu thì Lương Thu bị kêu đi hoặc có chuyện khác, dần theo thời gian Thẩm Niệm không còn chủ động nữa, anh thật sự sợ hành vi của mình làm phiền người khác, mặc dù người này là Lương Thu - người cùng anh lớn lên từ nhỏ, cho nên lúc sau anh luôn đợi Lương Thu gọi điện, khi thấy cậu gọi anh không giấu được vui mừng.

“Cậu đang làm gì đó? Có nhớ tôi không?” Lương Thu trong điện thoại cười ha hả.

Thẩm Niệm nhìn bài tập trước mặt: “Tôi không có thời gian, còn chưa làm bài tập xong.”

“Chậc, mấy tháng rồi không thấy, sao cậu không nghe lời như vậy?” Lương Thu cười: “Đến bây giờ tôi còn suy nghĩ về tiếng ‘anh’ ở sân bay? Kêu lại cho tôi nghe một chút đi?”

Thẩm Niệm ở đầu dây bên kia điện thoại cười lớn, không để ý đến chuyện ‘anh’, hỏi cậu: “Cậu không có bài tập về nhà à?”

“Đừng nhắc tới chuyện này với tôi, nhức nhức cái đầu.” Lương Thu không tiếng động thở dài: “Không có cậu bên cạnh, tôi không có người chép bài tập về nhà.”

“Điều đó sẽ tuyệt vời.”

“Thẩm Tiểu Niệm, cậu có biết nói như vậy sẽ dễ bị ăn đánh không?”

Thẩm Niệm cười: “Đáng tiếc, cậu đánh không được.”

“Chờ đến tết Nguyên Đán.” Lương Thu nghiến răng nghiến lợi: “Ngày tết trở về tôi sẽ đánh cậu.”

Thẩm Niệm nghe vậy dừng một chút: “Tết Nguyên Đán cậu trở về?”

“Trở về!” Lương Thu nói: “Hoặc cậu có thể đến Thượng Hải, tôi dẫn cậu đi chơi, thế nào? Tôi đặt vé cho cậu.”

Thẩm Niệm ngừng nói, Lương Thu đợi hai giây chậc một tiếng:

“Được rồi, anh trở về tìm em.”

Hôm nay Lương Thu có thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, cùng Thẩm Niệm nói chuyện rất nhiều, nói cậu đã tham gia đội bóng rổ ở trường, bạn cùng bàn của cậu là một cô gái xinh đẹp ít nói, khi họ cãi nhau thì cậu không còn cách nào khác ngoài thừa nhận thất bại, nói kỹ năng nấu nướng của Tô Tiểu Tiểu không hề tiến bộ chút nào, nói cậu càng ngày càng thích Thượng Hải.

Thẩm Niệm vốn không nói nhiều, phần lớn đều im lặng nghe Lương Thu kể về sinh hoạt hằng ngày, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, nghe cũng hay.

Không phải Lương Thu không cho anh cơ hội nói, chỉ là cuộc sống của Thẩm Niệm vẫn như cũ, Lương Thu cũng biết thật sự không có gì để nói, nếu nói quá nhiều, anh lo lắng Lương Thu sẽ phát hiện lúc nào anh cũng ở một mình nên thay vì nói chuyện thì anh sẵn sàng lắng nghe hơn.

Anh trò chuyện với Lương Thu mà không nói một lời nào trong vòng một giờ, khi điện thoại nóng lên định cúp máy với Lương Thu, cậu cuối cùng cũng nói:

“Tiểu Niệm, tôi rất muốn cậu tới đây sống.”

Thẩm Niệm cầm chiếc điện thoại đang nóng hổi ngơ ngác hồi lâu, thực ra anh không buồn chút nào, không buồn vì trong sinh hoạt của Lương Thu anh chiếm càng ngày càng ít, anh hy vọng Lương Thu ổn, càng ngày càng tốt.

Kỳ thật anh có chút buồn, buồn vì không bao giờ có sự lựa chọn.

Nhưng anh cũng sẽ càng ngày càng tốt, so với Lương Thu cùng so với trước kia của anh, ít nhất anh không còn cô đơn như trước nữa, hiện tại bên cạnh anh có Cố Chấp……. Nhớ tới Cố Chấp, Thẩm Niệm vô thức sửng sốt trong giây lát, tuy trước đây Cố Chấp chưa từng bộc lộ ra tính chiếm hữu, nhưng với mối quan hệ hiện tại của hai người, lại nói những lời đó vào ngày hôm qua, Thẩm Niệm có chút thấp thỏm.

Anh quay đầu nhìn Cố Chấp, phát hiện người trên giường rời đi lúc nào mà anh không hề hay biết.

Thẩm Niệm sửng sốt một lát, sau đó đứng dậy rời phòng, vốn tưởng Cố Chấp về phòng ngủ rồi, nhưng cửa phòng mở ra, bên trong lại không có người, Thẩm Niệm đi ra phòng phía Bắc, lại nhìn thấy Cố Chấp ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở hành lang phòng phía Bắc dựa vào tường nhìn màn đêm.

Thời tiết tháng 11 rất lạnh, tai Cố Chấp đều đỏ, nhìn bộ dạng này cũng khiến Thẩm Niệm nhìn thấy bóng dáng mình cách đây không lâu.

Anh cũng từng giống Cố Chấp như bây giờ, ngồi ở đây cả đêm không nói lời nào.

Thẩm Niệm xuất hiện quấy nhiễu Cố Chấp, hắn nghiêng đầu nhìn sang, bất cứ ai nhìn vào mặt hắn đều cho rằng hắn không vui, hắn giống như đang đợi Thẩm Niệm cho hắn một lời giải thích, Thẩm Niệm nhìn vào mắt Cố Chấp cũng đọc được nhưng không biết giải thích thế nào, anh cũng không làm gì sai cả.

Anh chỉ là gọi điện thoại.

“Em làm gì ở đây?” Đây là điều duy nhất Thẩm Niệm có thể nói.

Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm với ánh mắt từ bất mãn đến thất vọng, sau đó nghe những lời này liền thở dài thỏa hiệp, hắn đứng dậy khỏi ghế hỏi: “Niệm Niệm cảm thấy em ngồi đây làm gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »