Chương 24-2: Thuần phục

Khi cửa phòng mở ra, mùi bụi bay vào mặt, từ khi Cố Chấp rời nhà, Thẩm Sùng Sơn đã thu dọn mọi thứ trong phòng khiến nó trông trống rỗng, Thẩm Niệm chưa từng bước vào một lần.

“Em dọn dẹp nó đi, dù sao nó cũng tốt hơn nơi em ở bên ngoài rất nhiều.”

“Em dọn dẹp xong, anh có muốn dọn qua đây không?” Cố Chấp nhìn anh.

Thẩm Niệm không rõ những lời này, nhìn hắn.

“Phòng này vốn là của anh.”

Hắn muốn căn phòng này trở lại cho anh.

“Không cần.” Thẩm Niệm nói: “Em ở đi.”

Nói xong Thẩm Niệm rời đi để lại Cố Chấp một mình, hắn nhìn Thẩm Niệm vào phòng nhỏ rồi mới thu hồi tầm mắt, nhìn căn phòng trước mặt hắn đã sống 1 năm đều không có chút cảm xúc, trước nay hắn thích đều không phải là nhà và phòng, điều hắn quan tâm luôn là người có thể ở bên hắn.

Chỉ là Cố Chấp nhạy bén phát hiện, Thẩm Niệm - người nói muốn bên cạnh hắn dường như không có khả năng nhanh chóng thích ứng với mối quan hệ này.

Nhưng sẽ thích ứng.

Hắn sẽ làm anh thích ứng.

Cố Chấp bắt đầu dọn dẹp phòng, tuy hắn không am hiểu công việc này nhưng hắn sẽ không để Thẩm Niệm hỗ trợ, mặc dù hắn biết rất rõ chỉ cần hắn yêu cầu, Thẩm Niệm sẽ không thể từ chối, anh chính là một người mềm lòng không phải sao?

Lau bụi hai lần, căn phòng gần như sắp dọn xong, Cố Chấp đang chuẩn bị lấy chăn ga gối đệm trong tủ ra thì Thẩm Niệm lại xuất hiện ở cửa phòng, trên tay cầm hộp dụng cụ y tế, Cố Chấp nhìn thấy liền cười, ánh mắt tỏa sáng như nhìn của mồi của mình từng bước một tiến lại gần.

Thẩm Niệm cùng hắn ánh mắt đối diện: “Nhìn anh làm gì?”

Cố Chấp không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, đung đưa chân nhìn Thẩm Niệm đi tới ngồi bên cạnh mở hộp y tế chuẩn bị dụng cụ khử trùng.

Khi dùng tăm bông áp lên vết thương ở trán thì có máu chảy ra hẳn rất đau nhưng Cố Chấp không hề thay đổi nhịp thở, thật giống như hắn không biết đau.

“Nhắm mắt lại.” Thẩm Niệm thừa nhận muốn cái gì cũng tự mình nhưng ánh mắt Cố Chấp lại khiến anh không thể thích ứng được.

Cố Chấp thực nghe lời, nhắm hai mắt lại, nụ cười trên khóe miệng như đang cười nhạo sự không thích ứng của Thẩm Niệm, từ khoảng cách này tự nhiên Thẩm Niệm nhìn thấy được, một đứa trẻ nhỏ hơn anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, thực ra cảm giác không dễ chịu chút nào nhưng Thẩm Niệm không để ý, tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương, anh cũng không tò mò những vết thương này đến từ đâu chứ đừng nói là hỏi thăm.

Chỉ là sau khi làm xong, Thẩm Niệm hỏi cố chấp một vấn đề không liên quan:

“Em có nhớ trước đây em đã làm gì với anh không?”

Cố Chấp mở to mắt nhìn anh, trên mặt không có chột dạ cũng không có áy náy, hắn bình tĩnh gật đầu: “Nhớ rõ.”

“Cảm thấy mình làm sai không?”

Cố Chấp thực thành thật lắc đầu: “Thẩm Sùng Sơn nói ông sẽ che chở em, lúc đó em tin tưởng ông, cho dù có yêu cầu em quay lại làm từ đầu, em vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”

Hắn chỉ muốn nắm thật chặt thứ trong tay thuộc về mình, cho dù lúc này hắn cũng không thấy chính mình làm sai điều gì.

“Niệm Niệm, anh cùng Thẩm Sùng Sơn quan hệ mong manh như tờ giấy, dù tính không có em thì ông ấy vẫn không thể cho anh thứ mà anh muốn, vẫn sẽ khiến anh cảm thấy ủy khuất.”

“Đó là hai việc khác nhau.” Thẩm Niệm khử trùng xong rồi băng bó vết thương cho hắn. Cố Chấp dường như không đồng ý với lời nói của Thẩm Niệm, không nói thêm gì nữa.

Thật ra Thẩm Niệm cảm thấy nhẹ nhõm khi Cố Chấp có thể thành thật nói ra cảm xúc của mình, cho dù hắn không cảm thấy mình sai, Thẩm Niệm cũng thấy bình thường dù sự thật nghe có vẻ không hay, đôi khi khiến người ta cảm thấy khó chịu, ít ra anh không cần phí tâm tư lo lắng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“Có lẽ em không làm gì sai, nhưng anh vẫn rất buồn vì những điều em đã làm.” Thẩm Niệm thu dọn hộp thuốc, ngước mắt nhìn hắn: “Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, chính vì những việc em làm trước đây, anh tạm thời không có cách nào tháo dỡ khúc mắc, em ở đây có rất nhiều tiền án, anh cần một khoảng thời gian.”

Thẩm Niệm không giống Cố Chấp, người có thể trao toàn bộ những gì mình có cho một người, còn có thể chuyển đổi giữa yêu và hận.

Anh có băn khoăn, có suy tính.