Chương 24-1: Thuần phục

Thẩm Niệm đồng ý, xem như được ký kết.

Cố Chấp nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó ánh mắt dịu dàng, tựa như từ giờ phút này hắn đã đem Thẩm Niệm chia thành địa bàn của mình, trên người hắn không còn phòng bị, cũng không còn là đứa trẻ không tin anh, đồng thời Thẩm Niệm có thể cảm nhận được trong ánh mắt hắn có sự chiếm hữu, từ giờ trở đi hắn chỉ nhìn chính anh.

Không có bất an, Thẩm Niệm cảm thấy kiên định.

Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, đưa tay nắm lấy tay anh, lắc nhẹ rồi nói:

“Niệm Niệm, em đói bụng.”

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, lặng im vài giây không nói gì, anh không biết tại sao khi thân thiết hơn hắn lại không gọi anh là anh trai, thôi điều đó không quan trọng, Thẩm Niệm chưa chắc muốn làm anh trai của Cố Chấp, gọi cái gì cũng được, chỉ là một cái xưng hô, anh không buông tay Cố Chấp mà dẫn hắn từ hành lang đến phòng bếp phía Tây.

Bánh bao chiên dư lại đã nguội rồi, Thẩm Niệm bật lửa lên hâm nóng rồi đưa tới trước mặt Cố Chấp:

“Ở nhà chẳng có gì khác, không thích trứng gà thì cũng phải tạm chấp nhận.”

Cố Chấp nhìn bánh bao rồi lại nhìn Thẩm Niệm, nói: “Thích.”

Nói xong hắn cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến như đã lâu rồi không được ăn một bữa nóng hổi, chưa đầy một phút bánh bao liền hết phân nửa, trong miệng phồng ra như không chịu nổi càng nhiều, Thẩm Niệm đứng ở trước cửa sổ nhìn hắn, cũng không lên tiếng ngăn cản chỉ rót cho hắn một ly nước đặt trước mặt hắn.

Cố Chấp bởi vì ly nước mà ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt hiện lên ý cười nịnh nọt.

Thẩm Niệm kỳ thật không hiểu, không hiểu hắn tại sao từ có thể thờ ơ lạnh nhạt chuyển thành nhiệt tình mà không có chút dấu vết nào.

Chính vì điều này mà Thẩm Niệm có thể hiểu, yêu hận của Cố Chấp rõ ràng, không có vùng xám, không có giá trị trung gian, không phải của hắn, hắn có thể lạnh nhạt đến cùng, thậm chí không thèm nhìn một cái, nhưng một khi xác nhận là của mình thì có thể đem lại cho bạn sự dịu dàng vô tận.

Giống một con nhím, chỉ đối với anh lộ ra cái bụng mềm mại của hắn.

Được một người như vậy quan tâm có thể thỏa mãn sự hư vinh của người khác một mức độ nhất định. Bởi vì trong mắt trong lòng tất cả đều có anh, sẽ không còn chỗ cho ai khác.

Thẩm Niệm không có hư vinh, nhưng anh có nhu cầu bầu bạn cùng quan tâm, Cố Chấp có thể thỏa mãn anh, dùng chiếm hữu khiến hai chân anh dừng tại chỗ, không còn cảm thấy trống vắng như trước nữa.

Chỉ cần Thẩm Niệm nguyện ý, loại thuần phục này sẽ kéo dài cả đời. Anh chỉ cần dùng một chút ấm áp để thuần phục người này, chỉ cần một chút cẩn thận liền có thể khiến người này cúi đầu trước anh, luôn ở bên cạnh anh, luôn nhìn anh, luôn vì anh.

Thẩm Niệm không tìm thấy lý do để kháng cự. Anh muốn trên thế giới này ít nhất phải có một người vì anh mà đến, có lẽ ngay từ đầu Cố Chấp không phải là người này, nhưng Thẩm Niệm có thể khiến hắn thành người này.

Anh biết việc đó rất dễ thực hiện.

Ăn cơm xong, Cố Chấp chủ động rửa chén, lau chùi sạch sẽ rồi cất lại vào tủ, đi đến trước mặt Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đáng yêu đến mức không nhớ nổi trước đó hắn trông như thế nào.

Cố Chấp có thể dễ dàng chuyển đổi giữa yêu và ghét, nhưng Thẩm Niệm không phải là người xấu xa hoàn hảo, anh cảm thấy chột dạ không thích ứng, sau vài giây liền dời tầm mắt:

“Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi học.”

Cố Chấp gật đầu, đi theo Thẩm Niệm trở về phòng phía Bắc, Thẩm Niệm dừng lại trước cửa phòng ban đầu của Cố Chấp, giây tiếp theo ánh mắt lấy lòng của Cố Chấp rơi vào trên mặt anh:

“Niệm Niệm, hôm nay trời mưa.”

Hắn muốn ngủ cùng Thẩm Niệm.

Nhưng Thẩm Niệm không có dự định như vậy, phòng quá nhỏ không thể ngủ: “Anh không quen ngủ với người khác.”

Cố Chấp nhìn chằm chằm Thẩm Niệm một hồi, ánh mắt vẫn ôn nhu, nhưng hắn không kiên trì, mặc dù hắn vẫn muốn cùng Thẩm Niệm trở lại căn phòng nhỏ đó.