Chương 23-4: Ác liệt

Nhưng Thẩm Niệm có thể, anh chỉ hơn hắn 2 tuổi, anh không có nhiều lựa chọn, mặc dù có cha thì một người cha như Thẩm Sùng Sơn đối với Thẩm Niệm có ý nghĩa gì, không ai biết rõ hơn Cố Chấp, bạn bè tối nhất của anh cũng rời đi, anh chỉ còn chính anh, nếu hắn trở thành người duy nhất của Thẩm Niệm, như vậy Thẩm Niệm có phải sẽ không bỏ rơi hắn.

Hắn không muốn ở một mình, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Anh muốn mình hắn sao? Không muốn, Cố Chấp mấy ngày này đều nhìn thấy Thẩm Niệm ngồi trong góc nhìn xe và người đi đường, nếu hưởng thụ cô độc thì anh sẽ không xuất hiện nơi đó, cô độc đến mức Cố Chấp đều xem nhẹ không được.

Hắn đã từng rất ghét bản thân, hiện giờ lại nói những lời hy vọng với hắn, nếu không phải đến mức không nhịn được, Thẩm Niệm cũng sẽ không nói ra.

Thẩm Niệm so với hắn càng cô độc, càng muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại thay vì đặt hy vọng vào một người trưởng thành có thể bất cứ lúc nào phải đối mặt với nhiều lựa chọn, ôm một lò sưởi có lẽ càng thích hợp với bọn họ.

Không ai hiểu nhau hơn họ.

Mùa đông thực sự quá lạnh, Cố Chấp thừa nhận lời đề nghị của Thẩm Niệm dụ hoặc hắn.

Hắn đã ba lần bị bỏ rơi, lần này đáng lẽ hắn phải cảnh giác hơn với lời đề nghị của Thẩm Niệm, lẽ ra hắn không nên tin tưởng người khác, điều đó không phù hợp với quyết tâm trước đây của hắn, ngay cả lúc này hắn có thể thấy được Thẩm Niệm không giỏi nói dối và diễn kịch nên những gì anh biểu hiện ra ngoài không có nhiều chân thành.

Hắn không biết Thẩm Niệm suy nghĩ hay kế hoạch gì.

Nhưng không ngờ Cố Chấp nguyện ý đánh cuộc một lần cuối cùng.

“Anh phải suy nghĩ kỹ về việc cùng nhau sưởi ấm, chuyện đó không dễ dàng đâu.”

Thẩm Niệm nhìn hắn, không nói gì, chờ hắn tiếp tục nói hết lời.

“Anh hẳn biết em có bệnh, cái của em chỉ có thể là của em, em không cho phép anh đối xử tốt với người khác, em chịu không nổi.” Cố Chấp nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ chiếm hữu: “Anh chỉ có thể là của em.”

“Anh biết.” Thẩm Niệm nói.

“Em có nhiều điều sợ hãi, nếu găp phải, có khi em sẽ nổi điên, không thể kìm chế được bản thân.”

“Anh biết.”

“Nếu anh quyết định ở bên em, cả đời này em sẽ không buông anh ra.” Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, đi đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, từng câu từng chữ: “Lần cuối cùng em tin tưởng người bên cạnh em, nếu anh nói mà không giữ lời, em sẽ không đối đãi nhân từ như Thẩm Sùng Sơn, có thể không biết em sẽ làm gì với anh, chuyện này rất nguy hiểm.”

Thẩm Niệm mấy giây không nói, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ quá khứ, nghĩ hiện tại, nghĩ về sau, nhưng hậu quả như lời Cố Chấp nói càng đáng sợ, vì thế anh gật đầu nói:

“Được, cả đời này đừng bỏ rơi anh.”

Khá tốt khi có người quấn lấy anh cả đời.

Đối với câu trả lời của Thẩm Niệm, trên mặt Cố Chấp không chút kinh ngạc nào, giống như hắn sớm biết kết quả này, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm mấy giây, chậm rãi cười nói:

“Kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy, chỉ cần anh ở một mình với em, em sẽ chỉ là của anh, em sẽ ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, không ai có thể ức hϊếp anh.”