Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 23-3: Ác liệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mưa kéo dài đến tận nửa đêm, khi những hạt mưa ngừng gõ vào cửa kính, Thẩm Niệm dựa vào tường ngủ thϊếp đi, mơ mơ màng màng anh cảm thấy có người xuất hiện trong phòng, hắn đi chậm tiến về phía cửa, Thẩm Niệm chợt tỉnh lại mới ý thức đây không phải giấc mơ, chính là Cố Chấp từ gằm giường bò ra, đang mở cửa chuẩn bị rời đi.

“Em đi đâu vậy?” Thẩm Niệm đứng lên, có lẽ quá vội vàng nên choáng váng trong giây lát.

Cố Chấp không ngờ rằng Thẩm Niệm sẽ kêu hắn, quay đầu nhìn anh, trong mắt hắn phòng bị thực rõ ràng:

“Có chuyện gì à?”

Thẩm Niệm giải tỏa cảm giác choáng váng khó chịu, tiến về phía trước hai nước, nhìn Cố Chấp:

“Anh để lại cho em một ít cơm, em có muốn ăn không?”

Lúc này Thẩm Niệm nhìn thấy trong mắt Cố Chấp lộ ra vẻ kinh ngạc, không kịp che lấp kinh ngạc, làm như không tin lời này từ miệng anh nói ra.

Thẩm Niệm cũng nhìn hắn, thấy toàn bộ vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, càng tin chắc mình đã nhìn thấu Cố Chấp, trong đêm tối đến mức hắn sợ hãi, đưa tay cho hắn một chút hơi ấm, chẳng sợ chỉ là một chén cơm chính mình chưa ăn xong, hắn đều không thể giống như trước kia, kiên quyết nói không cần.

Bọn họ đều yếu ớt, không có khả năng tự vệ trước hơi ấm.

Ngay cả khi người này đã từng là đối thủ.

“Không ăn.” Cố Chấp nói xong lời này liền chuẩn bị rời đi, Thẩm Niệm đối với loại từ chối này cũng không có gì bất ngờ, nếu hắn đích thân tin tưởng, như vậy chính là kẻ ngốc, nhưng Thẩm Niệm cũng không ngăn cản hắn rời đi, im lặng vài giây anh cũng đi theo bước ra ngoài.

Mưa vẫn chưa tạnh, chỉ là không gấp gáp như trước, khi cửa phòng mở ra, một luồng khí lạnh ập vào mặt khiến Thẩm Niệm cảm thấy lạnh, Cố Chấp mặc ít quần áo hơn anh, nhưng lại đứng ở ngoài cửa nhìn tiếng lộp độp của mưa như không có bất luận cảm giác gì. Hắn hẳn muốn rời đi, nhưng cơn mưa bên ngoài đã ngăn hắn lại.

Thẩm Niệm đứng phía sau Cố Chấp, nhìn mưa trên mái hiên, nhẹ giọng nói:

“Em có thể ở lại.”

Cố Chấp quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm, trên mặt không có chút kinh ngạc nào mà còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau đó hỏi Thẩm Niệm:

“Ở cùng anh sao? Anh Niệm Niệm, anh chịu không nổi cô độc hơn em tưởng tượng đấy.”

Bị Cố Chấp chọc trúng tâm tư, Thẩm Niệm không hề hoảng sợ, vẫn như cũ nhìn mái hiên thổi gió mát, ngón tay hiển nhiên có chút cứng đờ, nhưng anh không về phòng, bởi vì anh biết trong phòng hoàn toàn không có ấm áp.

“Còn em? Em không cần người bên cạnh sao?”

Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, vài giây sau mới dời đi tầm mắt, gần như phẫn hận mở miệng: “Không cần!”

“Nếu có người nói với em sẽ không bao giờ rời xa em thì sao?” Thẩm Niệm hỏi: “Cũng không cần sao?”

Có lẽ lời đề nghị đối với Cố Chấp quá mức dụ hoặc, thế nên trước tiên hắn không từ chối, sau một hồi im lặng, hắn có chút khinh thường nói:

“Còn anh? Tại sao em phải tin tưởng anh.”

Lúc này Thẩm Niệm mới quay đầu nhìn về phía mái hiên, sắc mặt so bình tĩnh còn muốn lạnh nhạt, anh nhìn Cố Chấp, nói:

“Bởi vì anh cũng là một người, không có nhiều lựa chọn như bọn họ, nếu anh bỏ em lại, chẳng phải anh sẽ trở thành một người sao?”

Cố Chấp mở miệng như muốn phản bác, lại tìm không thấy lý do, xuyên qua ánh đèn mờ ảo trong phòng, Thẩm Niệm có thể nhìn thấy mặt hắn có chút mê mang, hắn dao động.

Anh từng cảm thấy người lớn có năng lực che chở yêu thương anh nhiều hơn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện lúc sau cũng hiểu rõ hơn, bọn họ thật sự có năng lực, nhưng lúc đó bọn họ cũng đối mặt quá nhiều lựa chọn, bọn họ suy nghĩ cặn kẽ cân nhắc lựa chọn đều là bọn họ cho rằng tốt, nhưng nhu cầu của một đứa trẻ như bọn họ không được coi trọng, không được đặt lên hàng đầu, mặc dù được coi trọng lại có thể ở lựa chọn trước mặt mà từ bỏ, bị ở lại.

Có lẽ còn sẽ bị nói: Mọi điều anh làm đều vì lợi ích của em.

Hắn sẽ không bao giờ là người duy nhất trong mắt người lớn.

Cố Chấp đã từ bỏ việc tìm kiếm một vị trí độc nhất trong thế giới của người lớn.

Cho nên hắn rời khỏi nhà họ Thẩm, thà nhặt rác còn hơn sống ở đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »