Chương 23-2: Ác liệt

Trong tủ lạnh chỉ còn lại mấy cái bánh bao hấp và mấy quả trứng gà, Thẩm Niệm lười ra ngoài mua liền tưởng xào ăn, nhưng vừa đặt bánh bao lên thớt thì nghe thấy tiếng bước chân, Cố Chấp cũng không chào hỏi một tiếng, đi về phía cửa chuẩn bị rời đi, Thẩm Niệm nhận ra điều này, thậm chí còn dừng động tác, đột nhiên không còn đói nữa.

Nhưng anh không làm gì cả, cứ lẳng lặng đứng ở đó, chờ tiếng bước chân biến mất không thấy, chờ trong nhà biến thành một mình anh, sau đó tự cùng chính mình nói chuyện.

Nhưng trước khi bước chân biến mất lại là một tiếng sấm ầm ầm ầm vang lên ngoài cửa sổ như trời muốn mưa. Các bạn học trong lớp nói sai rồi, hôm nay trời không có tuyết mà là trời muốn mưa.

Bước chân của Cố Chấp bởi vì tiếng sấm mà dừng lại ở cửa bếp, khi Thẩm Niệm quay người nhìn sang, còn có thể nhìn thấy hắn đang run rẩy xuyên qua tấm rèm mỏng, toàn bộ thân thể cũng cứng đờ.

Anh biết mình không nên, nhưng nhìn Cố Chấp đứng đó không rời đi, trong lòng Thẩm Niệm cảm thấy vui vẻ.

Có lẽ vì vui mừng nên Thẩm Niệm quyết định đi tới nói với Cố Chấp rằng hắn có thể trốn trong phòng, nhưng Thẩm Niệm chưa kịp mở rèm cửa lên thì một tiếng sét khác ập đến, âm trầm nặng nề hơn trước, giống như nổ ở trên đầu, Cố Chấp khuôn mặt tái nhợt như sự nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn, không thèm nhìn Thẩm Niệm, hắn theo phản xạ xoay người chạy vào phòng phía Bắc.

Về việc hắn đi đâu, không cần nói cũng biết.

Thẩm Niệm đứng ở cửa một lúc thì nhận ra mình đang đói nên đi vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm, nấu xong cũng không quay lại phòng phía Bắc, ở trong phòng ăn ăn gần hết chén cơm, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, trên cửa kính có một tầng hơi nước, Thẩm Niệm đi tới duỗi tay lau sạch đám sương mù, sau đó anh nhìn thấy bản chất xấu xa của mình phản ánh trên cửa kính.

Anh thích cảm giác có người trong nhà. Vì vậy anh muốn giữ Cố Chấp lại, thuần phục hắn bằng sự ấm áp vô giá, khiến hắn đối xử tốt với anh, trong mắt trong lòng chỉ có anh.

Giống như hắn đã làm với Thẩm Sùng Sơn, thậm chí hắn đối xử với anh còn tốt hơn Thẩm Sùng Sơn.

Thẩm Niệm biết việc này rất dễ làm, Cố Chấp không có khả năng chống lại sự ấm áp giống như anh, chỉ cần tỏ ra một chút ấm áp và quan tâm, Cố Chấp sẽ từ cứng rắn trở nên mềm yếu.

Đến nỗi sự ấm áp cùng quan tâm có chân thành hay không, có liên quan gì đâu? Đạt được điều mình mong muốn mới là quan trọng nhất, huống hồ Cố Chấp đã làm rất nhiều điều không tốt với anh nên việc anh đáp trả lại là điều đương nhiên.

Cơn điên của Cố Chấp là một quả bom không tên, liệu Thẩm Niệm sẽ để ý? Hiện tại không có gì đáng sợ hơn việc ở một mình.

Mưa không lớn nhưng những cơn mưa như vậy không tạnh ngay, có thể rơi ngắt quãng suốt đêm, Thẩm Niệm từ hành lang chậm rãi đi về phòng phía Bắc, quả nhiên Cố Chấp sợ hãi trời mưa sét đánh vẫn ở đó, Thẩm Niệm bật đèn đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó đi tới ngồi xuống cạnh giường, lẽ ra anh nên nằm xuống nhưng anh không làm vậy, cứ như vậy rũ chân đặt ở mép giường.

Vài giây sau có người nắm lấy cổ chân anh, Thẩm Niệm không chút kinh ngạc, anh rũ mí mắt nhìn thoáng qua, nắm tay vẫn chặt như trước, chặt đến nỗi khớp xương trắng xanh, kỳ thật Thẩm Niệm có chút đau, nhưng anh không quan tâm, tùy ý để hắn nắm.

Trong ngày mưa mà bọn họ không mấy ưa thích này, thật thoải mái khi có ai đó ở bên cạnh, cho dù là không thích nhau, lại có một loại an ủi.

Cố Chấp nhất định cũng nghĩ như vậy, bằng không hắn đã không nắm lấy chân anh như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Trời mưa rất lâu, lâu đến nỗi Thẩm Niệm có chút buồn ngủ, anh hiếm khi ăn nhiều, lúc này cảm thấy lười biếng và mệt mỏi, chỉ là Cố Chấp vẫn giữ nguyên tư thế khiến anh nằm xuống có chút khó khăn, cho nên chỉ có thể nhịn.