Chương 23-1: Ác liệt

Vừa bước vào ngõ Kiêm Gia, Thẩm Niệm đã nhìn thấy cảnh sát đang đứng trước cửa nhà anh, Thẩm Niệm ngơ ngẩn trong chốc lát, thậm chí còn có ý nghĩ xấu, mồ hôi lạnh đều sắp đổ ra tới, mãi đến khi nhìn thấy Cố Chấp đứng sau lưng cảnh sát anh mới thở nhẹ nhõm một hơi, đại khái đoán được mục đích của họ là gì.

Cố Chấp cũng nhìn thấy anh, mày hơi nhíu lại như không hài lòng với cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Niệm đi tới, cảnh sát nhìn thấy anh:

“Con có phải là người của gia đình này không?”

“Dạ.” Thẩm Niệm đáp.

“Người lớn trong nhà đâu?” Cảnh sát nói: “Chúng tôi đã đến đây từ buổi chiều, trong nhà không có ai, khi nào người lớn trong nhà về?”

Thẩm Niệm xoay người lấy chìa khóa mở cánh cửa cũ nát ra cho cảnh sát vào và đồng thời nói với bọn họ:

“Ra ngoài lái xe, tạm thời không về được.”

Trong xóm có quá nhiều trường hợp cha mẹ bỏ con ở nhà khi ra ngoài, cảnh sát nghe vậy không có biểu hiện gì khác, nhàn nhạt đáp lại rồi mang theo Cố Chấp vào cửa:

“Vụ việc này đã trình báo mấy tháng trước phải không? Nói là trong nhà có một đứa trẻ bỏ nhà đi, hôm nay chúng tôi đã giải quyết một vụ ẩu đả, cảm thấy đứa trẻ này rất giống với đứa trẻ trong bức ảnh mà các người đưa cho chúng tôi trước đây, tuy cậu bé không thừa nhận, nhưng chúng tôi thấy giống, số điện thoại mà cha con để lại ở cục cảnh sát chúng tôi gọi không được nên mang lại đây cho con xem, đây có phải là em trai con không?”

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, thấy quần áo hắn đang mặc đều rách rưới, trên trán và khóe miệng đều có vết thương, ngay cả trên cổ cũng có một vệt máu, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng người này thật là đánh nhau không muốn sống.

Ánh mắt hai người chạm nhau một lúc rồi nhầm hiểu ý mà rời đi.

“Em ấy không phải em trai con.” Thẩm Niệm mở miệng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cảnh sát, anh lại bổ sung thêm: “Xác thật là người đã rời khỏi nhà này.”

Cố Chấp cười nhạo một tiếng, không nói gì, như thể hắn khinh thường lời giải thích của Thẩm Niệm, cảnh sát cũng cười vì hơi thở nặng nề của Thẩm Niệm:

“Giữa hai anh em có thù oán gì à, thù oán có thể đạt tới trình độ này, đều là người một nhà, đừng để trong lòng, dù sao cậu bé cũng là em trai của con phải không? Sống bên ngoài một thời gian hẳn rất khó khăn, có thể trở về thật không dễ dàng, cũng đừng náo loạn nữa.”

Thẩm Niệm không nói lời nào, bởi vì anh không thể giải thích nhiều với cảnh sát, Cố Chấp cũng không nói lời nào, Thẩm Niệm rõ ràng cảm giác được hắn khinh thường không thèm mở miệng.

Cảnh sát xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình khi ra ngoài đưa hắn về, về những mâu thuẫn nội bộ trong gia đình, hai người không nói gì nên chỉ có thể đưa ra lời khuyên nhủ, dặn dò trước khi rời đi.

Trong sân yên tĩnh còn lại hai người, Cố Chấp ngồi ở bậc thang phòng phía Tây, không có ý định đi vào nhà, làm bộ lập tức rời đi sẽ không ở lại đây nữa, Thẩm Niệm lặng im đứng đó một lát, không biết cùng Cố Chấp phải nói cái gì, cũng không có ý định mở miệng.

Nhưng Thẩm Niệm không thể phủ nhận, trong nhà không có người, chẳng sợ người đó là Cố Chấp, người mà anh không thích, anh cũng cảm thấy tốt hơn nhiều so với lần về trước.

Ít nhất không quá trống rỗng.

“Em không muốn trở về.” Cố Chấp mở miệng: “Em không có biện pháp, đợi bọn họ đi rồi em sẽ rời đi.”

Thẩm Niệm không đáp lại lời của Cố Chấp, tựa như Cố Chấp đi hay ở lại đối với anh cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là hiếm khi anh cảm thấy đói, đã thật lâu, khi về đến nhà này lại cảm thấy đói, buổi tối hầu như không có gì ăn cơm, nhưng hôm nay anh lại muốn làm gì đó để ăn, mặc dù trong nhà không có nhiều nguyên liệu nấu ăn.