Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 22-4: Gặp mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hình như anh vẫn còn sốt nhẹ, xuống giường vẫn còn choáng váng, suýt nữa ngã xuống, nhưng sau một hồi xác định mình có thể đi đứng Thẩm Niệm liền đi rửa mặt, anh phải đi học.

Không phải việc học quá quan trọng, mà là ở trong nhà lâu hơn anh sẽ phát điên.

Anh nên chọn một nơi dừng chân, ít nhất anh có thể nghe thấy giọng nói của mọi người, ngay cả khi họ ồn ào, ngay cả khi họ không thuộc về anh.

Sau kỳ nghỉ lễ và bị bệnh đột ngột, Thẩm Niệm dường như càng ít nói, bắt đầu ngơ ngác trong thời gian dài, mặc dù ngồi ở trong lớp thỉnh thoảng lại thất thần, lần đầu khảo sát chất lượng, cho tới nay anh đều cầm cờ đi trước thế nhưng còn chưa làm xong bài kiểm tra.

Giáo viên trò chuyện với anh, nhưng anh không biết phải nói thế nào với giáo viên, giáo viên muốn gọi điện cho cha mẹ anh, nhưng cho dù có số điện thoại của Thẩm Sùng Sơn, giáo viên cũng không liên lạc được.

Trong thời gian đó, giáo viên luôn ở bên cạnh anh, có một số lời anh không thể nói được, cũng không biết phải nói thế nào.

Thẩm Niệm cũng biết trạng thái biến hóa của mình cùng không bình thường, ở trường học không nói chuyện, ngơ ngác, về đến nhà liền không muốn ăn cơm, nằm trên giường suốt đêm mất ngủ, có lẽ vì quá yên tĩnh, anh giống như bắt đầu gặp ảo giác, khi nhắm mắt lại anh có thể cảm nhận được có người đang nói chuyện với mình.

Khi nào biết không thể tiếp tục như thế này? Có một đêm, Thẩm Niệm chợt nhận ra mình đang nói chuyện với không khí, có hỏi có đáp, có tới có lui.

Chỉ sau đó anh mới nhận ra mình có bệnh, một căn bệnh có thể hủy hoại anh nếu anh không coi trọng.

Thẩm Niệm lại xin chỗ ở, giáo viên đồng ý mà không thắc mắc nhiều, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cùng anh trò chuyện giáo viên cũng nhận ra tình trạng gia đình của Thẩm Niệm, thà giữ đứa nhỏ ở gần còn hơn là để anh ở nhà một mình.

Đơn còn chưa được xuất ra, giáo viên bảo Thẩm Niệm đợi thêm mấy ngày nữa, Thẩm Niệm đồng ý nói: “Con không vội.”

Thời gian chờ nộp đơn lần này hơi lâu, gần nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì từ giáo viên, đã gần tháng 11, hai ngày này trời luôn xám xịt khiến người ta cảm thấy buồn bã, bạn bè trong lớp nói có lẽ sắp có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói vậy.

Thẩm Niệm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhớ tới tuyết rơi vào dịp Tết năm trước.

Anh phải thừa nhận nếu ở lâu một mình, anh sẽ nghĩ đến rất nhiều rất nhiều người, ngay cả không thích, đã từng chán ghét, cũng đều nhớ tới.

Hôm nay tan học, Thẩm Niệm gần như là người cuối cùng rời khỏi trường, điều khác biệt duy nhất là lần này trở lại hẻm Kiêm Gia, anh không chỉ có một mình, có người đang đợi anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »