Chương 22-3: Gặp mặt

Anh tự dỗ dành, tự an ủi mình nhưng chẳng có tác dụng gì, ngoại trừ khiến anh càng cảm thấy đáng thương và thảm hại, anh vẫn rất đau và khó chịu. Anh thậm chí còn thắc mắc tại sao hai tên du côn trong ngõ lại không dùng dao đâm anh.

Trong trường hợp đó chắc anh sẽ không đau như vậy.

Mưa vẫn đang rơi, anh nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa kính đinh tai nhức óc, âm thanh này như mang cho Thẩm Niệm sự tự tin, cho anh một sự che chở tốt, cuối cùng anh cũng đến một nơi mà tất cả mọi người đều nghe tiếng mưa, không có ai chú ý tới ban đêm anh khóc ra thành tiếng:

“Đau quá…… Tôi thật sự đau quá…… Ai đó có thể ôm tôi không…… Ai đó có thể ôm tôi không…… Một chút cũng được……”

Đêm nay không có ai ngoại trừ những hạt mưa tới gõ cửa sổ phòng Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm khóc rất lớn, như muốn giải tỏa những năm tháng tủi nhục, mất mát cùng cô đơn, nhưng tiếng mưa rất lớn, lớn đến tiếng khóc của anh bị đè nén trong căn phòng nhỏ này, trong phòng không có ai nghe được.

Có lẽ do thuốc có tác dụng, có thể do khóc mệt, cũng có thể là buồn ngủ thật, sau đó Thẩm Niệm cũng thϊếp đi, giữ nguyên tư thế cuộn tròn giống như trở lại trong bụng mẹ, nhưng một khi nghĩ đến anh không phải là đứa trẻ mà mẹ thích, cũng không phải vì kỳ vọng mà đến thế giới này, Thẩm Niệm lại bắt đầu cảm thấy lạnh.

Lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Trong lúc mơ màng anh như nhìn thấy bà Tần, bà Tần bưng bát cháo nóng đến bên giường anh, mỉm cười kêu anh:

“Tiểu Niệm, dậy ăn đi, chỉ ăn xong mới có thể khỏi bệnh, ăn xong ngủ tiếp, mau dậy đi.”

Thẩm Niệm mơ màng đưa tay ra, có người kéo lấy anh nhưng không phải bà Tần mà là Lương Thu, cậu đang ôm một quả bóng, hình như muốn dẫn anh đi chơi bóng, nhưng có lẽ sắc mặt của anh bệnh đến mức nông nỗi, Lương Thu tràn đầy lo lắng buông xuống quả bóng rồi đi tới, giơ tay sờ trán anh:

“Có phải bị sốt không? Tôi mang cậu đi bệnh viện.”

Thẩm Niệm kỳ thật không thích tiêm thuốc, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng nếu có người bên cạnh thì anh không sợ như thế, nên ngoan ngoãn đi theo Lương Thu, làm theo chỉ dẫn của cậu đến bệnh viện. Nhưng vừa ra khỏi căn phòng phía Bắc, anh đã không còn nhìn thấy Lương Thu nữa, anh đang đứng một mình trong sân nhỏ, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của chính mình.

Anh kêu Lương Thu nhưng không ai trả lời anh, anh kêu bà Tần nhưng bà cũng im lặng.

Anh vẫn một mình, không có ai nấu cháo cho anh, cũng không có ai đi cùng anh đến bệnh viện.

Anh muốn thoát khỏi cái sân này, nhưng dù thế nào cũng không thể bước được một bước, dường như anh đã bị mắc kẹt, chỉ có thể ở lại đây.

Không ai nghe thấy anh, cũng không ai đến cứu anh.

Ngày hôm sau Thẩm Niệm tỉnh dậy, anh nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, nhớ tới giấc mộng ngày hôm qua cùng với tiếng khóc của mình, hư ảo xa xôi hoàn toàn không có thật, anh không thích chính mình hôm qua, nhưng Thẩm Niệm lại rõ ràng biết, đêm qua chính là phiên bản chân thật nhất của anh.

Thực ra anh không mạnh mẽ chút nào.

Lúc tỉnh dậy, thắt lưng vẫn còn đau âm ỉ, đêm qua cú đá ở đây đã bầm tím nhưng Thẩm Niệm không quan tâm, ngày hôm qua thật ra anh không sợ chết, thậm chí còn hi vọng được chết, vết thương nhỏ này không nhầm nhò gì.