Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 22-2: Gặp mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong không đợi đối phương kịp phản ứng, liền ném nửa viên gạch trong tay đi, không ai có thể tưởng tượng được một đứa trẻ lại dám làm như vậy, né tránh không kịp chỉ có thể theo bản năng lấy cánh tay bảo vệ mặt, bị đập vào cánh tay đến đến mức gần như chết lặng.

“Mẹ kiếp……” Người bị trúng đang định lao tới, Cố Chấp hoàn toàn không sợ, cúi xuống nhặt một viên gạch khác, quay đầu nhỏ nước bọt như tức giận rồi trực tiếp chạy về phía bọn họ.

Hai người bị khí tức của hắn làm cho sợ hãi, lưỡng lự lao về phía mình, khi Cố Chấp lần nữa quay người không chút do dự ném khối gạch về phía họ, hai người đều rõ ràng sợ hãi, không muốn khıêυ khí©h tên điên này, nhìn nhau ném xuống mấy đồng tiền vừa đoạt tới, xoay người bỏ chạy.

Hắn ta lưu lại một lời đe dọa tàn nhẫn: “Chờ đó thằng nhóc, hôm khác tao sẽ gϊếŧ mày.”

Cố Chấp cười nhạo một tiếng, thậm chí không thèm nhìn họ.

Hai tên du côn rời đi rồi, con hẻm khôi phục an tĩnh, Cố Chấp liếc nhìn thời tiết u ám, trên mặt đầy vẻ thống khổ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống nhặt số tiền trên mặt đất đi đến trước mặt người vừa chịu đau đớn - Thẩm Niệm, đem tiền đưa qua.

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp nhưng không nói gì, cũng không nhận tiền.

Cố Chấp dường như không có kiên nhẫn, không chờ Thẩm Niệm phản ứng thì đã đem tiền vỗ vào trong ngực Thẩm Niệm rồi đi, giống như hắn không để ý mình vừa cứu ai, hắn nhìn Thẩm Niệm từ đầu đến cuối, tất cả họ đều đạm mạc đến mức như không quen biết nhau.

Như một người xa lạ.

Quả thật là người xa lạ, nếu không có sự ràng buộc của gia đình thì bọn họ sẽ hoàn toàn không quan hệ gì với nhau.

Cố Chấp cúi người nhặt chiếc bao lên, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, lúc này Thẩm Niệm đứng dậy, anh cảm nhận rõ ràng bóng dáng của Cố Chấp đang run rẩy, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng bởi vì Thẩm Niệm đã nhìn thấy trước kia cho nên anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sợ hãi của Cố Chấp lúc này.

Cố Chấp luôn sợ những ngày mưa như thế này.

Cố Chấp đứng dựa vào tường trong chốc lát, xác định sét không còn đánh mới nhanh chóng đi đến đầu hẻm, Thẩm Niệm đi theo hắn ra hẻm, nhìn về hướng Cố Chấp rời đi.

Mưa càng lúc càng lớn, tuy không có sấm sét nhưng thường thường có tiếng ầm vang có thể khiến bước chân Cố Chấp dừng lại, toàn thân cứng đờ.

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp đang trốn dưới chân tường, nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn, cẩn thận nhìn sắc trời như sợ lại có một tiếng sấm khác đánh xuống. Cùng vừa rồi ở trong con hẻm hung hãn đến mức không thèm tính mạng, một chút đều không giống nhau.

Dù thế nào đi nữa, vừa rồi người giúp đỡ anh là Cố Chấp, nhưng cuối cùng Thẩm Niệm cũng không bước qua, còn chưa nói cảm ơn, cũng không đưa tay cho hắn nắm khi trời giông bão, anh dường như không để ý đến, xoay người tìm một hướng khác rời đi.

Tựa như hôm nay bọn họ chưa từng gặp nhau, như mối nguy hiểm vừa rồi chưa từng xảy ra, bọn họ chỉ là người xa lạ gặp nhau khi đi trên đường.

Thẩm Niệm không muốn bị bệnh vì không có người chăm sóc, bị bệnh sẽ yếu ớt khó chịu, chỉ có thể tự mình chịu đựng, mà gần nhất anh luôn cảm thấy khó chịu, thế giới này luôn rất kỳ lạ, bạn càng không muốn chuyện gì xảy ra thì mọi thứ sẽ lần lượt đến với bạn, sợ bạn chưa đủ yếu ớt, sợ bạn chưa đủ cô đơn, ngài sẽ đắc ý kiêu hãnh thu hồi phép thuật khi nhìn thấy bạn bị mài giũa mất đi một góc cạnh.

Thẩm Niệm sốt, anh không nhớ nổi lần trước mình bị bệnh là khi nào, nhưng cũng không nặng như lần này, anh uống thuốc uống nước xong nằm ở trên giường, quấn chăn thật dày hy vọng ngủ một giấc sẽ khỏi bệnh, nhưng thuốc giống như một chút cũng không có tác dụng, đầu anh đau như muốn nổ tung, anh cuộn tròn người lại, bắt đầu an ủi khuyên bảo mình:

“Tiểu Niệm mau ngủ, ngủ rồi sẽ ổn, ngủ rồi sẽ không đau……”

“Tiểu Niệm ngoan……”

“Tiểu Niệm nghe lời……”

“Mau ngủ, mau ngủ……”
« Chương TrướcChương Tiếp »