Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 22-1: Gặp mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Thẩm Niệm vẫn như mọi khi ngồi ở góc đường nhìn đám đông, nhưng hôm nay thời tiết không tốt lắm, âm u đến mức có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào, Thẩm Niệm không muốn mắc mưa, không muốn bị bệnh nên chuẩn bị về sớm.

Khi anh đang đi về phía bến xe buýt, phía sau anh đột nhiên có hai người đi tới đi cạnh Thẩm Niệm, anh bị kẹp ở giữa, Thẩm Niệm ban đầu không để ý cho đến khi một người trong số họ nhấc cánh tay lên đặt trên vai anh, nói với anh:

“Em trai nhỏ, có thể đi một bước nói chuyện được không?”

Thần kinh trì độn của Thẩm Niệm lúc này mới nhận ra được nguy hiểm, nhưng anh còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị kéo đến một con hẻm gần đó.

Góc phố nơi Thẩm Niệm không đông đúc, anh chọn nhìn ở đây vì có thể thấy xe qua lại thuận tiện, cũng không phải đi bộ quá xa, hôm nay thời tiết xấu nên người đi đường cũng ít đi, nếu không hai người trước mặt cũng không trắng trợn táo bạo như vậy, Thẩm Niệm không muốn bị lợi dụng, anh mở miệng muốn kêu người, nhưng chưa kịp mở miệng thì người đàn ông gầy gò trước mắt từ trong túi móc ra một khẩu súng, chơi điêu luyện ở trong tay xoay vài vòng:

“Em trai nhỏ, chuyện giữa chúng ta hãy tự mình giải quyết, đừng làm phiền người khác.”

Thẩm Niệm nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay, không hiểu sao lại không sợ hãi, thậm chí anh còn đang nghĩ nếu hôm nay phải chết ở đây liệu anh có được tự do không? Cho dù anh không chết, bị thương thì cũng sẽ có người quay lại quan tâm chăm sóc anh, nghĩ như vậy cũng có vẻ tốt.

Hai người thấy Thẩm Niệm bình tĩnh xuống liền không nói gì nữa, trực tiếp sờ vào túi của Thẩm Niệm như muốn tìm thứ gì đó có giá trị.

Bọn họ không làm việc ở khu vực này, bọn họ chỉ theo dõi Thẩm Niệm bởi vì mấy ngày nay bọn họ đã nhìn Thẩm Niệm lẻ loi ngồi một mình ở chỗ này, bọn họ đã gặp được rất nhiều đứa trẻ như vậy, nếu cha mẹ không có ở nhà, bọn họ có thể lấy một chút tiền mà khó lo lắng bị trả thù hoặc gọi cảnh sát, với khi về sẽ không dám nói cho gia đình.

Nhưng Thẩm Niệm không có thói quen đi ra ngoài phải mang theo tiền, toàn bộ số tiền được cất trong thẻ ngân hàng mà Thẩm Sùng Sơn đưa cho anh, khi cần anh chỉ lấy ra một ít, ngày thường trong túi chỉ có tiền tiêu vặt, Thẩm Niệm có lấy hay không cũng không sao, cho dù không có tiền đi lại thì cùng lắm anh đi bộ về.

Người đàn ông lật ra được mười mấy đồng tiền, chậc lưỡi: “Chỉ vậy thôi à?”

Thẩm Niệm nhìn hắn không nói lời nào, người đàn ông cũng không buông tha, lại đi xem túi bên phải, Thẩm Niệm vốn vẫn im lặng chịu đựng, giờ khắc này không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên phản kháng, người nhìn qua túi giật mình đẩy mạnh anh vào tường, dùng tay chỉ vào anh:

“Tao nhắc lại lần nữa, đừng nhúc nhích!”

Giống như Thẩm Niệm không nghe thấy bọn họ nói, vẫn tiếp tục giãy giụa, mặc dù bị đấm hai phát vào lưng nhưng anh vẫn nắm chặt túi không buông.

Trong túi có chiếc điện thoại mà Lương Thu đưa cho anh, mặc dù không phải mẫu mới nhất nhưng vẫn đáng giá một ít tiền, Thẩm Niệm không để ý đến tiền, cũng không quan tâm đến điện thoại, anh chỉ luyến tiếc thứ cuối cùng mà Lương Thu đưa cho anh, nó là công cụ mà mọi lúc anh có thể liên lạc với Lương Thu, anh không muốn mất đi.

Anh cố gắng bảo vệ.

“Thằng nhóc này chắc chắn có thứ gì đó đáng giá trong túi.” Người đàn ông nhổ nước bọt, cố gắng chợp lấy nó để xem nó là thứ gì.

Thẩm Niệm rốt cuộc chỉ là học sinh cấp 3, anh không thể chống chọi lại hai tên du côn này, lại bị đánh một cước vào mạng sườn khiến Thẩm Niệm đau đến mức buông tay ra, người đàn ông thấy có sơ hở định lấy nó từ trong túi ra, còn chưa xong thì phía sau đã có một giọng nói khiến bọn họ dừng động tác:

“Này, không xấu hổ à? Bắt nạt một đứa trẻ.”

Hai người thoạt đầu còn tưởng có người lớn đi qua, trong lúc nhất thời hoảng loạn nhưng quay đầu qua thì nhìn thấy một học sinh tiểu học thấp hơn Thẩm Niệm một chút, tức khắc cười lớn:

“Bạn nhỏ, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác.”

“Vậy tôi cũng khuyên ông đừng xem thường tôi.”

Thẩm Niệm quỳ rạp trên mặt đất tìm thanh âm mà nhìn qua, nhìn thấy Cố Chấp, hắn đặt chiếc bao vào chân tường đi tới cúi người nhặt một viên gạch bên tường:

“Các người có dám đánh chết tôi hay không, nhưng tôi nhất định đánh chết các người mới thôi, đây không phải là mạng sống sao, liều một lần xem ai mạnh hơn, dám không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »