Chương 21-3: Sinh bệnh

Lương Thu nói cậu sẽ trở về vào ngày 1 tháng 11, Thẩm Niệm rất vui mừng, vì thế cả một buổi tối ngủ không ngon giấc, anh suy nghĩ thật nhiều lời muốn nói với Lương Thu, anh không dám nói gì trong điện thoại vì sợ cậu lo lắng, nếu Lương Thu đứng ở trước mặt anh, Thẩm Niệm cảm thấy mình có thể nói cho cậu biết.

Nhưng Lương Thu không trở về, Thượng Hải đột nhiên mưa lớn, tất cả máy bay đều bắt dừng, khi Lương Thu gọi điện cho Thẩm Niệm nói xin lỗi, Thẩm Niệm đang ngồi trong sân nhỏ hành lang phòng phía Bắc nhìn về phía trước trên bầu trời không một gợn mây, lần đầu tiên anh nhận ra mình cách Lương Thu rất xa.

Xa đến nỗi ngay cả thời tiết cũng khác.

“Không sao đâu.” Thẩm Niệm cười nói: “Nếu cậu không quay lại, tôi sẽ cùng bạn học đến thư viện.”

“Bạn học?” Lương Thu không quá tin tưởng: “Bạn học nào? Cậu có người bạn mới? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Trông như thế nào?”

Thẩm Niệm ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên: “Lương Thu, tôi thừa nhận tôi và cậu có quan hệ tốt nhất, nhưng cậu không phải người bạn duy nhất của tôi. Tôi là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển cấp 3, cậu có biết tôi được hoan nghênh bao nhiêu không.”

Lương Thu lo lắng nhất là sau khi rời đi Thẩm Niệm ở một mình sẽ khép kín, cho nên nghe anh nói như vậy trong lòng thoáng yên tâm, hai người nói chuyện một lúc thì cúp điện thoại, Thẩm Niệm cầm điện thoại dựa vào vách tường nhìn vào không trung, đột nhiên nhớ tới bà Tần.

Anh đã vô số lần nhìn thấy bà Tần ngồi một mình trong góc nhìn bầu trời, lúc ấy bên cạnh anh có Lương Thu, có bà Tần nên anh không hiểu bà Tần đang nhìn cái gì, đang chờ đợi điều gì.

Hiện tại giờ khắc này Thẩm Niệm cũng hiểu được, tưởng cả đời này, tưởng như thế nào còn lại một mình anh, như thế nào biến thành dáng vẻ này.

Thẩm Niệm ngồi ở hành lang một ngày, từ lúc bình minh ôn hòa đến ánh nắng chói chang rồi đến lúc hoàng hôn, trên đầu anh có 31 đám mây lơ lửng, trong sân nhỏ có 23 con chim sẻ đậu trên cây, không biết có trùng lập hay không, dù sao Thẩm Niệm cũng không phân biệt được.

Tất cả những gì anh biết là ngày đó thực sự rất dài.

Nó dài đến mức anh nghĩ mình sẽ gặp khó khăn khi vượt qua.

Ngày hôm qua không ngủ, hôm nay ngồi một ngày cũng không ăn uống, liền đi thẳng lên giường ngủ, Thẩm Niệm tưởng rằng ngã xuống sẽ ngủ nhưng khi lên giường anh bắt đầu trằn trọc, trở nên bực bội vô cớ.

Vì sao trong nhà vắng lặng quá, sao không có tiếng chim hót, chim đã về tổ rồi sao? Ngủ rồi sao? Vậy tại sao anh không ngủ được? Anh cũng ở nhà mà, là nhà của anh, không ai đuổi anh đi, không ai cướp đoạt của anh, anh có thể ngủ mấy phòng tùy thích, thay phiên ngủ.

Nhưng tại sao lại không thích nghi? Trước kia anh không phải trải qua 3 năm như vậy sao?

Thẩm Niệm buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng không thành công, anh bị đè nén, bực bội gần như không thở được, anh muốn nghe âm thanh, vì thế xuống giường muốn mở TV lên, đi đến phòng khách mới nhớ ra TV đã bị Cố Chấp nổi điên đập hư, sửa không được, cũng không mua.

Thẩm Niệm cứ như vậy đứng trong phòng khách, bối rối không biết làm gì để tạo âm thanh cho thế giới này.

Sau đó anh bước ra khỏi căn phòng phía Bắc nhìn cái cây, không hiểu tại sao chim sẻ lại không chọn nhà anh để làm tổ? Nếu trên đó có một tổ chim cũng tính là anh có người ở cùng?

Đêm tháng 10 trời có chút lạnh, Thẩm Niệm lại không muốn về phòng, mặc dù trong sân rất yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của những người đi muộn trong ngõ trở về, cũng có thể nghe thấy tiếng TV với âm lượng quá lớn của nhà hàng xóm cách vách, thỉnh thoảng kèm theo một hai tiếng ho khan.

Thẩm Niệm lại ngồi xuống hành lang.

Anh thích những âm thanh đó.

Ngay cả khi nó đòi hỏi anh phải thực nỗ lực để phân biệt, nghe rõ ràng.

Sau lúc nửa đêm, mọi thanh âm đều biến mất, những người về muộn đã về nhà, hàng xóm cũng đã nghỉ ngơi chỉ còn lại Thẩm Niệm, anh đợi hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm gì mới, thế là anh trở về phòng, có lẽ thực sự quá mệt mỏi, lần này anh nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, không lâu sau liền ngủ đi.

Ngày hôm sau Thẩm Niệm không có ở nhà, vội vàng ăn cơm xong rồi ra ngoài sớm, anh kỳ thật không có mục đích gì, không đến thư viện hay gặp bạn bè, chỉ là anh muốn đếm chim sẻ và mây mà thôi, anh chỉ không muốn tiếp tục ngồi an tĩnh ngồi hành lang nữa.

Nếu lúc nào cũng phải ngồi một mình, Thẩm Niệm thà nhìn người ta ở góc phố hoặc nhìn bạn bè trên sân bóng rổ ăn ý nhau khăng khít thanh xuân.

Sân bóng rổ sẽ luôn yên tĩnh khi mệt mỏi và đói bụng bọn họ sẽ giải tán, Thẩm Niệm ngồi trong góc, đổ mồ hôi cùng họ, đi cùng họ sau khi trận bóng kết thúc, sau đó đi đến góc đường nhìn đám đông vội vã, anh không biết chính mình làm sao vậy, vì sao lại làm như vậy.

Anh mơ hồ cảm thấy mình bị bệnh, nhưng không biết đó là bệnh gì, liệu mình có thể chịu đựng được hay không.