Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 20-3: Chia tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Niệm nở nụ cười: “Lương Thu, cậu thật đúng là bà mẹ.”

Lương Thu tặc lưỡi nhưng cũng không tính toán với anh, chỉ nói: “Tôi không ở bên cạnh cậu nữa, sau này chỉ làm bà mẹ thôi.”

Nếu không dặn dò thì Thẩm Niệm sẽ không nghe lời.

Hôm đó là ngày nhiều mây Lương Thu rời đi, hai người dậy sớm, Thẩm Niệm còn dậy sớm hơn, vào bếp làm một tô mì cho Lương Thu, Lương Thu thật ra không đói nhưng vẫn ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong Thẩm Niệm cùng cậu đi đến sân bay, ngồi xe buýt khoảng một tiếng, trên đường đi Lương Thu đem điện thoại đưa cho Thẩm Niệm, Thẩm Niệm cầm điện thoại lắc lắc với cậu với nụ cười rạng rỡ trên môi, như thể họ không định tách ra mà đến đó tham gia trại hè.

Lương Thu nhìn anh vài giây rồi quay đi, Thẩm Niệm không cười nữa, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Họ khởi hành không quá sớm nên không còn dư lại bao nhiêu thời gian đến sân bay, nhưng Lương Thu vẫn đưa Thẩm Niệm vượt qua tất cả, lấy vé ở đâu, làm thủ tục ở đâu và làm thủ tục kiểm tra an ninh ở đâu:

“Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh, cậu có thể tìm thấy máy bay của mình đăng ký.”

Thẩm Niệm nghiêm túc nghe, nhớ kỹ từng điều một: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Khi nào không vui muốn đến Thượng Hải tìm tôi, cùng tôi nói một tiếng, tôi sẽ mua vé cho cậu.”

Tính tình Thẩm Niệm không dễ dàng tiếp nhận cái gì, nhưng dạo này anh lấy hết những gì Lương Thu đưa cho anh, tất cả những gì cậu nói đều tiếp nhận, lúc này mới nói: “Được.”

Anh biết rõ Lương Thu đang lo lắng điều gì, càng tiếp nhận Lương Thu càng yên tâm.

Nhưng anh càng cư xử như vậy, Lương Thu càng đau lòng, chỉ là bây giờ bọn họ còn quá nhỏ để đưa ra quyết định của riêng mình, ngay cả muốn ở nơi nào sinh sống đều phải nghe theo sự sắp xếp.

Đã gần đến giờ, Thẩm Niệm giục Lương Thu đi kiểm tra an ninh, Lương Thu lại dang rộng vòng tay: “Ôm một chút.”

Thẩm Niệm nhìn cậu nhăn nhăn mày cười, Lương Thu cũng không để ý bất chấp ôm anh: “Đừng quá ngoan, muốn điên liền điên, tôi ở bên cạnh cậu.”

Tất cả mọi người đều bảo bạn phải ngoan, phải nghe lời, phải hiểu chuyện, nhưng chưa ai nói với bạn, bạn có thể điên lên, có thể không ngoan, tâm tư của Thẩm Niệm như bị đâm, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ có thể mỉm cười một cách không có chuyện gì, nói: “Được, tôi biết.”

Lương Thu buông anh ra, cúi người xách ba lô dưới chân lên, xoay người đi vào trạm kiểm soát an ninh, Thẩm Niệm đứng ở ngoài cột nhìn Lương Thu, chờ cậu đi qua kiểm tra an ninh liền lấy đồ đạc của mình đi vào vẫy tay chào anh rồi đi về phía cổng, Thẩm Niệm đột nhiên sửa cách xưng hô trước đây, gọi cậu:

“Lương Thu!”

Lương Thu dừng lại quay đầu nhìn anh, Thẩm Niệm mỉm cười, vẫy tay thật mạnh với cậu, kêu lớn:

“Anh! Lên đường bình an!”

Lương Thu hướng Thẩm Niệm vẫy tay bởi vì chữ ‘anh’ mà dừng lại, vài giây sau cậu lại vẫy tay thật mạnh, đến cuối cùng thời gian không kịp lại vội vàng xoay người chạy, nhưng Thẩm Niệm vẫn đứng đó, đứng đó rất lâu, lâu đến mức nhìn thấy chiếc máy bay cất cánh một lần rồi một lần ngoài cửa sổ.

Trên một trong những chiếc máy bay rời đi có Lương Thu.
« Chương TrướcChương Tiếp »