Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 20-1: Chia tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Niệm không ngờ Cố Chấp sẽ rời đi, hắn từng dùng bất cứ thủ đoạn nào để ở lại đây, đem nơi này biến thành nhà của mình, thậm chí đến mức không dung nạp bản thân, nhưng hôm nay lại tùy ý rời đi.

Thẩm Niệm nhận ra sự hâm mộ của mình đằng sau tình huống khó tin này, anh cảm thấy hâm mộ với sự quyết đoán rời đi của Cố Chấp.

Chỉ là hâm mộ cũng muốn giải quyết vấn đề, Cố Chấp rời nhà trốn đi hậu quả Thẩm Niệm không thể vánh gác được, vì thế khi xác định Cố Chấp không quay trở về, anh không chậm trễ gọi điện cho Thẩm Sùng Sơn, Thẩm Sùng Sơn trả lời, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới nói:

“Được rồi, hai ngày nữa cha sẽ trở về, con gọi cảnh sát trước để cảnh sát tìm xem.”

Thẩm Niệm gọi cảnh sát, cảnh sát dò hỏi rất nhiều vấn đề ví dụ như Cố Chấp khi rời đi có cư xử kỳ lạ không? Trong nhà xảy ra chuyện gì? Có ai mâu thuẫn gì với cậu ta không? Cậu ở đâu khi cậu ta rời đi? Thật không tốt khi để em trai ở trong nhà.

Thẩm Niệm nói: “Em ấy không phải em trai của con.”

Cảnh sát ngẩn ra vài giây, lắc đầu không nói chuyện. Thẩm Niệm cũng không nói, cũng không biết chính mình nên nói gì.

Hai ngày sau Thẩm Sùng Sơn trở về, phong trần mệt mỏi như đi suốt ngày đêm.

Cố Chấp vẫn chưa trở về cũng không có tin tức gì từ cảnh sát.

Thẩm Sùng Sơn thực sốt ruột, Thẩm Niệm chuẩn bị quy trách nhiệm chuyện này cho mình, dù sao có vết xe đổ, nhưng điều không ngờ là khi Thẩm Sùng Sơn biết Thẩm Niệm không có ở nhà, không biết Cố Chấp suy nghĩ chuyện gì mà rời đi, cũng không tức giận tát anh như lúc bị tai nạn giao thông.

Ông chỉ ngẩn ngơ tại chỗ, không biết suy nghĩ điều gì.

Thật lâu sau ông mới tự giễu cười: “Không trách con, nếu Tiểu Chấp muốn rời đi, con ở nhà nó cũng có thể đi, không phải lỗi của con.”

Nói xong ông ra ngoài tìm Cố Chấp, ông có lẽ tin tưởng cảnh sát, nhưng ông tuyệt đối không tin cảnh sát cũng tận lực như ông.

Thẩm Sùng Sơn hầu như ngày đêm tìm kiếm, ngẫu nhiên về nhà ngủ hai tiếng, nhưng nếu hôm đó đi xa, thường mấy ngày đều sẽ không về.

Thẩm Niệm cũng đi tìm nhưng anh biết rất ít về Cố Chấp, căn bản không biết hắn đi nơi nào, chỉ có thể lang thang không mục đích ở trên phố, Lương Thu cũng hỗ trợ mặc dù cậu không thích Cố Chấp, thậm chí cậu còn thấy Cố Chấp rời đi là một chuyện tốt đối với Thẩm Niệm, nhưng dù sao hắn chỉ là đứa trẻ 13 tuổi, nếu hắn rời đi một mình thì không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt, nhưng nếu có thì sao? Cho dù Thẩm Niệm không đổ trách nhiệm lên trên người, rốt cuộc anh cũng sẽ bất an.

Mặc dù tất cả mọi người đều tìm kiếm, thậm chí còn đăng thông báo tìm người mất tích trên báo, Cố Chấp dường như biến mất mà không có tin tức gì.

Thẩm Sùng Sơn ở nhà hơn một tháng, rốt cuộc phải lựa chọn giữa tiếp tục đi tìm kiếm hoặc trở lại đoàn xe, ông nói với Thẩm Niệm: “Tiểu Chấp đi rồi, chúng ta cũng vẫn phải sống, nếu có tin tức gì về nó thì con nói với cha một tiếng.”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hỏi ông:

“Cha, Cố Chấp đối với cha không phải quan trọng sao? Cha không tìm sao?”

“Đúng vậy, rất quan trọng.” Thẩm Sùng Sơn nói: “Nhưng con cũng rất quan trọng, 3 năm nữa con sẽ vào đại học, học phí cùng chi tiêu đều không ít, không thể ngăn cản được, Tiểu Chấp đứa nhỏ này phỏng chừng đang tránh né, bằng không sao một chút tin tức đều không có, nó không muốn ở lại nơi này cũng là lỗi của cha, có lẽ lúc trước cha không nên mang nó về, có lẽ trong trường hợp đó nó đã được một gia đình tốt nhận nuôi, mà không phải bị cha mang về ném trong nhà.”

Thẩm Sùng Sơn nói xong lại nhìn Thẩm Niệm, như nhận ra điều gì, vẻ mặt có chút không rõ ràng nói: “Con giống như bị cha bỏ lại.”

Thẩm Niệm không quen nên nhìn đi nơi khác, không nói gì thêm.

“Tiếp tục cố gắng.” Thẩm Sùng Sơn không nói gì khác, vỗ vỗ vai anh: “Chờ lớn lên sẽ tốt hơn, khi lớn lên có thể tự mình đưa ra lựa chọn.”

Bất kể Thẩm Niệm có nguyện ý thừa nhận hay không, kể từ vụ tai nạn giao thông của Thẩm Sùng Sơn, ông đã hoàn toàn thay đổi cách đối xử với Thẩm Niệm, tựa như trong tối ngoài sáng dạy dỗ anh tính tự lập sống một mình, nhưng Thẩm Niệm không rõ, nhiều năm như vậy anh không phải một mình sao? Về sau cũng một mình cùng hiện tại có gì khác nhau đâu?

Chẳng qua Thẩm Sùng Sơn không có giải tỏa vấn đề này, nói xong Thẩm Sùng Sơn liền rời đi, từ đây Thẩm Niệm không còn gặp lại ông, ngay cả liên hệ đều rất ít.

Ông có vẻ rất bận rộn, bận rộn với xe ô tô kiếm tiền.

Kết quả thi tuyển cấp 3 của Thẩm Niệm đã sớm có, kết quả đúng như mong đợi là học sinh số 1 trong thành phố, nơi trung học đã là thành phố tốt nhất nên lựa chọn thẳng, trường học cũng cho rất nhiều tiện lợi, miễn trừ 3 năm học phí, mặc dù không phải sự giúp đỡ kịp thời đối với Thẩm Niệm nhưng có thể khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »