Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 19-7: Rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hôm nay cậu sao vậy?” Lương Thu quay đầu liếc nhìn anh: “Trước đây cậu không đánh với tôi như vậy đâu.”

Thẩm Niệm cười: “Tôi cảm thấy sau này không có cơ hội, nếu không cùng cậu đánh tốt một trận, sẽ có tiếc nuối.”

Lương Thu ngẩn người, đột nhiên từ trên sân đứng dậy: “Cậu……”

Tại sao nhạy cảm như vậy?

Thẩm Niệm mệt mỏi vẫn nằm bất động, anh cứ như vậy nhìn Lương Thu, “Lương Thu phải đi, đúng không?”

Lương Thu há miệng tưởng nói không đi nhưng cậu lại nói không nên lời, nói ra cũng là gạt người. Lương Thu không chịu nổi cách Thẩm Niệm nhìn cậu, gãi gãi tóc bực bội tránh né, vẫn không lên tiếng ngay, Thẩm Niệm không ép cậu, dù sao anh cũng đã biết kết cục, đến nỗi nguyên nhân là gì thì cũng không quan trọng.

Thực lòng mà nói anh không nghĩ tới Lương Thu sẽ rời đi, trong tầm nhìn của Thẩm Niệm họ sẽ cùng học hết cấp 3, nếu vóc dáng anh có thể cao một chút thì anh có thể cùng Lương Thu ngồi cùng bàn, chia cách cũng không sợ, anh chuyên ngành khoa học tự nhiên đều ổn, Lương Thu đi nơi nào thì anh đến nơi đó, đại học cũng học cùng nhau, trở thành bạn đại học một lần nữa.

Nhưng Thẩm Niệm xem nhẹ tới cuộc đời Lương Thu có bao nhiêu hạng lựa chọn, ở tuổi tác nào cũng có thể đi bất cứ nơi đâu, làm bất cứ chuyện gì, nhưng Thẩm Niệm chỉ có thể ở tại đây cho đến khi có thể rời đi, trước đó nếu rời đi nơi này, anh thậm chí liền học đều không thể.

Gió rất dễ chịu, có lẽ vì làm bốc hơi mồ hôi trên người, Thẩm Niệm cảm thấy có chút lạnh.

“Cậu cũng biết cha tôi đã làm ở Thượng Hải hơn nửa năm.” Im lặng hồi lâu, Lương Thu cuối cùng cũng lên tiếng: “Trước đó tôi có nói tôi định làm một dự án, hiện tại dự án đó được triển khai ở Thượng Hải, trong khoảng thời gian ngắn, 5 6 năm đều sẽ không trở về, cha tôi mắc bệnh mãn tính, mẹ tôi không yên tâm ông nên mới đi cùng, tôi cũng lên cao trung rồi, họ không yên tâm nên yêu cầu tôi chuyển đến Thượng Hải, tuy nhiên họ tôn trọng quyết định của tôi, nếu tôi muốn ở lại đây, mẹ tôi sẽ ở lại đây và chạy hai bên vào thứ bảy và chủ nhật, tôi……”

“Thượng Hải cách đây bao xa?” Thẩm Niệm nghe được Lương Thu khó nói.

Lương Thu quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm, không nói chuyện, Thẩm Niệm nhìn tầm mắt Lương Thu mỉm cười ngồi dậy:

“Tôi chưa bao giờ đi xa, nhưng theo sách giáo khoa địa lý dù đi đường thẳng Thượng Hải vẫn rất xa chúng ta, đi ô tô mất bao lâu? Chờ đến kỳ nghỉ tôi sẽ tới thăm cậu, cậu dẫn tôi đi ra ngoài, đi Minh Châu phương đông, tôi cũng muốn đi xem sông Hoàng Phố, còn muốn cậu dẫn tôi đi ăn đồ ngon.”

“Thẩm Tiểu Niệm.” Lương Thu giơ tay ấn mạnh vào đầu Thẩm Niệm khiến anh cúi đầu: “Không muốn cười thì đừng cười, xấu quá đi.”

Thật ra Thẩm Niệm không muốn cười nên vẫn giữ tư thế Lương Thu ban cho rất lâu, nhưng ngoài cười ra còn có biểu hiện gì khác? Khóc lóc nói không cần đi sao? Đó là dì Tô và chú Lương, lúc anh còn nhỏ họ đã đối xử tốt với anh giống như người nhà, mối quan hệ giữa anh và Lương Thu rất tốt chỉ có ở Thẩm Niệm, nhưng làm sao anh có thể mở miệng kêu cậu lựa chọn giữa cha mẹ cậu và anh được?”

Ngay cả Thẩm Niệm đều cảm thấy mình không quan trọng.

Sau đó Thẩm Niệm vẫn ngẩng đầu nhìn Lương Thu lần nữa, chẳng qua anh đã thay thế nụ cười gượng gạo mà Lương Thu không thích bằng vẻ mặt chân thành bất đắc dĩ, nói:

“Cậu trở về gặp tôi cũng được, tôi có thể không có nhiều tiền để đến gặp cậu.”

Lương Thu trong lòng hụt hẫng, buột miệng thốt ra:

“Cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Thẩm Niệm sửng sốt một chút, nhìn cậu giống như không muốn cậu đang nói cái gì.

Lương Thu sau đó nói rõ hơn ý của mình: “Chuyển sang trường khác với tôi và cùng nhau đi đến Thượng Hải, cậu không cần lo cho Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp, về sau cậu họ Lương, được không?”

Thẩm Niệm nhìn Lương Thu, hồi lâu không nói chuyện, lúc này mới mở miệng cười nhạo cậu: “Cậu thật ấu trĩ?”

“Cậu động tâm.” Lương Thu nói: “Cậu cũng muốn đi.”

Thẩm Niệm ở Lương Thu trước mặt, bí mật duy nhất chính là anh không cùng huyết thống với Thẩm Sùng Sơn, trừ cái này ra, ở trước mặt Lương Thu anh giống như một tờ giấy trắng, anh cũng thừa nhận vào lúc này Lương Thu đã nhìn thấu, anh thậm chí có thể thẳng thắn thành khẩn gật đầu nói ‘Đúng vậy, tôi muốn đi’.

Nhưng giữa suy nghĩ vĩnh viễn đều có cách trở ngại.

Thẩm Niệm không thể làm như vậy.

Anh biết Lương Thu nghiêm túc, nếu anh thực sự muốn đưa ra lựa chọn này, Lương Thu sẽ nghĩ cách làm Tô Tiểu Tiểu cùng Lương Xuân Triều đồng ý, nhưng anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì để một gia đình khác chấp nhận một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống như chính anh?

Huống chi có một số việc là phải có khoảng cách.

Hiện tại Tô Tiểu Tiểu cùng Lương Xuân Triều đối xử tốt với anh như vậy bởi vì anh luôn là khách của nhà họ Lương, đó là sự lễ phép có học của nhà họ Lương, cũng không phải điều anh yên tâm thoải mái mà hưởng. Vận may này có thể kéo dài được bao lâu khi Thẩm Niệm trở thành người phụ thuộc của nhà họ Lương?
« Chương TrướcChương Tiếp »