Chương 19-6: Rời đi

Thẩm Niệm không hiểu hành vi của Thẩm Sùng Sơn lần này, anh ngồi phía sau xe không nói lời nào, Lương Thu cũng không nghĩ ra điều gì mới để mắng Thẩm Sùng Sơn nên chỉ tức giận một lát rồi nhìn về phía Thẩm Niệm, thấy bộ dáng ngơ ngác của anh không khỏi cảm thấy buồn cười, người này lại có thể ở trước mặt cậu làm bộ mặt như thế này.

Cậu nhấc chân đá đá xe đạp, chấn động khiến Thẩm Niệm nhìn sang, Lương Thu hất cằm:

“Đang nghĩ gì đó?”

Thẩm Niệm lắc đầu chưa nói, Lương Thu cũng không hỏi, nhưng thật hỏi về Cố Chấp: “Chú Thẩm làm như vậy, Cố Chấp phản ứng thế nào?”

“Nhà tôi xảy ra chuyện cậu không biết sao?”

“Đập?” Lương Thu cười khúc khích: “Quả nhiên là việc tiểu biếи ŧɦái kia sẽ làm, không có gì lạ, chẳng qua cậu thật sự muốn chăm sóc nó không?”

“Tôi chăm sóc em ấy không được.” Thẩm Niệm nói: “Em ấy cũng không cần tôi chăm sóc.”

“Được rồi, đừng để điều này ngăn cản cậu.” Lương Thu lại lên xe đạp: “Lúc cậu 11 tuổi cậu đã sống một mình ở nhà, tiểu biếи ŧɦái này năm nay đã 13 tuổi, không đến mức làm mình chết đói, cậu nên trọ ở trường còn đối với tiểu biếи ŧɦái cứ kệ đi.”

Thẩm Niệm đáp lại, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa, cho dù có nghĩ đến cũng không có biện pháp, anh còn quá nhỏ nên không có khả năng thay đổi nhiều đều.

Chỉ là anh thu hồi suy nghĩ nhưng Lương Thu không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu ngồi lên xe đạp cũng không khởi động, Thẩm Niệm đợi một hồi cũng đợi không nổi, vì thế lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Tiểu Niệm à……” Lương Thu không quay đầu lại, chỉ nhìn về phương xa hỏi: “Cậu có bao giờ nghĩ tới việc đi học ở nơi khác không?”

Thẩm Niệm suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm: “Hả?”

“Không có gì.” Lương Thu nhẹ giọng cười: “Chúng ta hãy nói chuyện đó vào lúc khác nhé, hôm nay tôi dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”

Lương Thu kỳ quái, đây là Thẩm Niệm phản ứng đầu tiên, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, Lương Thu cũng không hỏi những chuyện cậu muốn nói bởi vì cậu hiểu tính tình Thẩm Niệm, nhưng Thẩm Niệm cũng không hỏi Lương Thu, chỉ là do thói quen của anh, anh trước nay đều luôn chọn lọc trong việc nhận bất cứ thứ gì người khác đưa cho, cho dù anh chủ động hỏi thì cũng chưa bao giờ nhận được câu trả lời.

Thẩm Niệm biết trốn tránh cũng vô dụng, lại vẫn ở nhà Lương Thu bốn năm ngày, Tô Tiểu Tiểu còn ở Thượng Hải chưa về, trong nhà chỉ có anh và Lương Thu, hai người đều sắp vào cấp 3 còn không có bài tập về nhà, không sầu không lo mỗi ngày không phải chạy xe thì Thẩm Niệm cũng bị ép chơi bóng, đến nỗi không nghĩ tới Cố Chấp.

Lương Thu nói không sai, anh đã sống một mình từ lúc 11 tuổi, Cố Chấp hiện tại đã 13 tuổi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Suýt nữa anh đã tự lừa dối chính mình buông thả bản thân đi mấy ngày, sau đó vẫn phải đi về, Tô Tiểu Tiểu đã trở về, tuy rất nhiệt tình với anh nhưng Thẩm Niệm vẫn không thể mặc kệ chính mình ở trong căn nhà quá thời gian, sợ đối phương cảm thấy phiền phức, sợ đối phương không chịu không nói, sợ đối phương cảm thấy anh không lễ phép.

Lương Thu hiểu Thẩm Niệm, từ anh nói về nhà cậu đã biết anh suy nghĩ gì, bất đắc dĩ nhìn anh, không khuyên gì, chỉ nói câu:

“Tôi đưa cậu.”

Thẩm Niệm lễ phép chào tạm biệt Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu dẫn anh đến cửa, lại nháy mắt ra dấu với Lương Thu, Thẩm Niệm nhìn thấy lại gần như hốt hoảng tránh đi, anh thậm chí không dám dò xét ánh mắt này rốt cuộc có ý gì, sắc mặt Lương Thu có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn gật đầu, cùng Thẩm Niệm cùng nhau rời đi.

Lương Thu muốn đưa Thẩm Niệm về bằng xe đạp, Thẩm Niệm lại từ chối:

“Tôi ngồi xe liền tốt.”

Lương Thu phát hiện Thẩm Niệm có chỗ không giống, hồi tưởng vừa rồi, than ra một hơi: “Tôi không muốn sớm như vậy nói cho cậu biết, nhưng cậu hình như hiểu lầm cái gì.”

Thẩm Niệm tưởng nói không có, Lương Thu xoa đầu anh nói: “Cùng tôi chơi bóng trước khi rời đi.”

Không biết vì sao, Thẩm Niệm đột nhiên cảm thấy mình đánh mất thứ gì, mặc dù cảm thấy mình không nên có cảm giác mất mát, nhưng anh vẫn vô cớ sợ, thứ anh có thể mất bây giờ dường như là Lương Thu - người bạn duy nhất của anh.

Trên sân bóng, Thẩm Niệm lần đầu tiên cố hết sức để đấu với Lương Thu, lúc đầu Lương Thu chơi rất tùy ý vì trong lòng có chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Niệm hiếm khi có tinh thần nên cũng bắt đầu thử sức, cuối cùng hai người nằm trên sân bóng, người đầy mồ hôi nhìn bầu trời trên sân bóng vắng tanh, cảm nhận từng cơn gió thổi qua, thở hồng hộc.