Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 19-4: Rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đó là ở trên bàn cơm, Thẩm Niệm từ Thẩm Sùng Sơn mua rất nhiều đồ ăn chín trở về đã biết ông có chuyện muốn nói, Thẩm Niệm được báo trước nên không có gì ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn về Cố Chấp, nhưng Cố Cố vẫn không có phản ứng gì, thậm chí nghe được những lời này đôi mắt cũng không chớp, cúi đầu ăn cơm như người điếc.

“Trước khi các con đi học không biết có trở về được không.” Thẩm Sùng Sơn không được tự nhiên cười mở miệng: “Nhưng cha đã chuẩn bị học phí rồi.”

Nói xong ông lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ ngân hàng, xác nhận chữ ký ở mặt sau rồi đặt một tấm trước mặt Cố Chấp cùng Thẩm Niệm:

“Tiền sinh hoạt cũng bao gồm bên trong, mật mã là sáu chữ 6, khi vào học là có thể rút ra đóng học phí.”

Tiền sinh hoạt cùng học phí của Thẩm Niệm nhiều năm qua đều do Thẩm Sùng Sơn chi trả, từ lâu anh đã cảm thấy ông là cha ruột của mình, ông nên làm như vậy, trong tương lai có chuyện gì xảy ra thì ông vẫn là cha anh, những gì ông cho anh sau này anh sẽ trả gấp đôi để báo đáp ông, nhưng lúc này Thẩm Niệm nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mặt lại có chút cảm thấy phỏng tay.

Thật bất lực khi phải thỏa thiệp.

Anh phải đi học, phải đi chơi, nếu không nhận tiền thì anh sẽ phải ở đây mãi mãi.

Không có lối ra khác.

Thẩm Niệm không thể chấp nhận anh cứ sống như vậy mãi, anh chỉ có thể tiếp nhận, liền nhận lấy nói: “Cảm ơn cha.”

Thẩm Sùng Sơn mỉm cười không nói gì, nhìn về phía Cố Chấp, Cố Chấp cũng nhận nhưng không tiếp tục ăn cơm, rời khỏi phòng bếp trở về phòng phía Bắc, Thẩm Sùng Sơn nhìn bóng dáng Cố Chấp ngoài cửa sổ đến khi biến mất không thấy mới chậm rãi thu hồi tầm mắt nhìn về phía Thẩm Niệm.

“Tiểu Niệm.” Giọng điệu của Thẩm Sùng Sơn gần như cầu xin, ông biết Thẩm Niệm không thể từ chối được: “Lúc cha không ở nhà, nhờ con chăm sóc Cố Chấp, con lớn hơn nó hai tuổi lại hiểu chuyện, có con ở cha thực yên tâm.”

Các đốt ngón tay cầm đũa của Thẩm Niệm bởi vì dùng quá sức mà chuyển sang màu xanh trắng, cuối cùng anh vẫn không nói không.

Đương nhiên là anh không nói có.

Anh im lặng cho đến khi bữa ăn kết thúc.

Anh chưa bao giờ biết việc ăn bữa cơm lại khó đến thế.

Anh không biết Cố Chấp đến tột cùng muốn làm gì, khi Thẩm Sùng Sơn rời đi, hắn vẫn chưa bộc lộ ra bên ngoài.

Thẩm Niệm lúc này mới ý thức được chính anh kỳ vọng hắn bộc phát ra tới, ít nhất thêm một lần phát điên nữa sẽ là cơ hội, anh không thể nổi điên nhưng anh lại mong đợi Cố Chấp sẽ tạo ra cơ hội này.

Nhưng Cố Chấp không làm như vậy. Tại sao?

Vấn đề này khiến Thẩm Niệm nằm trên giường trước khi ngủ đột nhiên sợ hãi, anh suy đoán hoang đường khi Thẩm Sùng Sơn rời đi, Cố Chấp có muốn làm gì với anh không, hắn không thể dùng phương thức tự hại mình để giữ Thẩm Sùng Sơn lại, vậy làm tổn thương anh thì sao? Liệu có thể khiến Thẩm Sùng Sơn có lựa chọn khác?

Nhưng trong nháy mắt Thẩm Niệm cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức buồn cười, Cố Chấp hẳn là người biết rõ anh đối với Thẩm Sùng Sơn không quan trọng đến mức nào, dù tính tình hắn không bình thường hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn như vậy để đạt được mục đích của mình.

Huống chi trong khoảng thời gian này hắn còn không nhìn lại chính mình, giống như không có kế hoạch nào cho chính mình.

Thẩm Niệm gần như cả đêm không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại mới khoảng 5 giờ, Thẩm Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ khoảng vài giây trước khi đứng dậy, trong phòng khách Thẩm Sùng Sơn đã mặt quần áo chỉnh tề, Vali bên cạnh chân, đang do dự đứng trước cửa phòng Cố Chấp.

Nghe thấy tiếng động ông nhìn qua: “Đánh thức con?”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn: “Em ấy có thể sẽ không đáp lại.”

Thẩm Sùng Sơn gật đầu, cười khổ: “Vậy không nói, cha đi đây, con tự chăm sóc tốt chính mình và em trai.”

Nói xong Thẩm Sùng Sơn không chút luyến tiếc rời khỏi phòng phía Bắc, sau đó bước ra khỏi sân nhỏ.

Thẩm Niệm nghe thấy tiếng cửa mở ra lại đóng lại, đứng đó ngơ ngác hồi lâu, anh như đang bối rối không biết làm sao khi quan hệ giữa hai người không phải cha con ruột lại tốt hơn cha con ruột đến phân biệt cũng không rõ.

Anh vẫn nghĩ mối quan hệ tốt đẹp của họ sẽ duy trì thật lâu.

Ít nhất sẽ không ngắn như vậy.

Sau khi Thẩm Sùng Sơn đi rồi, Thẩm Niệm trở về phòng, cơn buồn ngủ suốt đêm không ngủ thổi quét qua, anh mơ mơ màng màng ngủ mất khi tỉnh lại đã là khoảng giữa trưa, bên ngoài rất yên tĩnh giống như trước khi ngủ và khi tỉnh dậy đều cùng một loại yên tĩnh.

Thẩm Niệm cảm nhận gần một năm chỉ là một hồi giấc mộng ảo giác, nhưng sau khi ảo giác qua đi, anh biết rõ ràng bên cách vách còn có Cố Chấp.

Một Cố Chấp mà anh không biết cách chăm sóc, nhưng phải cần chăm sóc Cố Chấp.

Thẩm Niệm nằm trong chốc lát rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »