Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 19-3: Rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật khác biệt làm sao.

Cơm chiều không có ai ăn chứ đừng nói tới nấu nướng. Thẩm Sùng Sơn trở về phòng, Thẩm Niệm ở phòng khách, Cố Chấp ở trong phòng Thẩm Niệm không ra ngoài.

Hắn có tâm tình gì, tư thái gì, Thẩm Niệm không có hứng thú biết, hiện tại tâm tình của chính anh cũng không rõ, dựa vào sự hiểu biết của Thẩm Niệm đối với Cố Chấp, hắn không thể duy trì tư thái này được lâu, hắn không thể an ổn, hắn muốn thì nhất định phải được, lặng lẽ chấp nhận hiện thực không phải là điều hắn sẽ làm.

Nhưng Thẩm Niệm chưa bao giờ hiểu Cố Chấp, lần này cũng vậy.

Anh cho rằng Cố Chấp sẽ lại điên, lại quậy, nhưng thực tế Cố Chấp lại trở nên an tĩnh đến lạ thường, sáng hôm sau hắn bước ra khỏi phòng Thẩm Niệm trở về phòng mình, mặc dù vẻ mặt đó đúng nói cho mọi người biết “tôi đang khó chịu” “đừng chọc tôi”, nhưng ngoài điều đó ra hắn không có hành động gì cả.

Thẩm Sùng Sơn nấu cơm kêu bọn họ, Cố Chấp thế nhưng cũng đi, chỉ là không nói lời nào, cũng không trong tối ngoài sáng nhắm vào Thẩm Niệm nữa.

Hắn tưởng chừng đã bị san bằng chỉ sau một đêm, nhưng Thẩm Niệm lại cảm thấy sự yên tĩnh trước cơn bão càng đáng sợ hơn, không biết khi nào hắn sẽ nổ tung mà không báo động trước.

“Tiểu Chấp.” Trên bàn cơm, Thẩm Sùng Sơn đã mở miệng: “Từ nay trở đi trong nhà sẽ chỉ có con cùng Thẩm Niệm, nhất định phải nghe lời, biết không?”

Cố Chấp không có phản ứng như không nghe thấy gì, Thẩm Niệm liền nhíu mày, anh còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì Thẩm Sùng Sơn đã nhìn anh: “Tiểu Niệm cũng vậy, ở nhà có hai người vẫn tốt hơn một người nhiều, nếu em trai không nghe lời có thể răn dạy, phàm là mọi chuyện phải dựa vào lẫn nhau để hỗ trợ, sau khi cha đi, các con chỉ có lẫn nhau.”

Thẩm Niệm cảm thấy câu này có gì đó không đúng, Thẩm Sùng Sơn lại không cho anh cơ hội hỏi, ông húp một ngụm cháo cuối cùng trong chén rồi đứng dậy:

“Hôm nay cha đã hẹn đi xem xe, bây giờ cha phải đi.”

Thẩm Sùng Sơn rời đi, trong phòng bếp và phòng ăn nhỏ chỉ còn lại hai người, Thẩm Niệm không thèm ăn, hiện tại càng ăn không vô, buông chiếc đũa xuống, Cố Chấp vì hành động của anh mà dừng trong giây lát, vài giây sau mới khôi phục, Thẩm Niệm thấy được nhưng không để ý đến, lúc anh đứng dậy định rời đi, người chưa nói một lời từ lúc hôm qua đến hôm nay đã mở miệng:

“Đừng tưởng em nghe lời ông ấy, em không cần anh chăm sóc.”

Thẩm Niệm đưa lưng về phía Cố Chấp, không nhìn rõ vẻ mặt hắn, cũng không muốn xem, giọng nói vẫn quật cường như trước khiến người ta không thích nổi.

“Anh cũng không có ý định làm như vậy.” Thẩm Niệm nói.

——

Về việc bán xe, hai bên đều đồng ý, nếu giá cả hợp lý thì thực tế có thể hoàn tất trong ngày, tuy nhiên khi Thẩm Sùng Sơn quay lại nói cho bọn họ xe đã bán, số tiền bồi thường cho đối phương trong vài ngày nữa sẽ được trả, mặc kệ Thẩm Niệm hay là Cố Chấp đều mặc kệ, cả hai đều không vui vẻ.

Thẩm Sùng Sơn như biết được nguyên nhân, ông đứng trong phòng khách cười khổ, mấy phút sau mới quay người ôm chiếc điều hòa đã vỡ nát ra khỏi cửa.

Máy điều hòa đã được sửa chữa, chuyển về và treo ở vị trí cũ, lần này Thẩm Niệm không nghe thấy tiếng ù ù của dàn nóng, rốt cuộc Cố Chấp cũng không sử dụng đến nữa.

Thẩm Niệm không biết hắn muốn làm gì, nhưng anh luôn cảm thấy mình không nên im lặng.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Chấp không làm gì cả, hẳn chỉ lặng lẽ ở trong nhà giống như Thẩm Niệm trước đây như một người trong suốt, trong chốc lát, Thẩm Niệm thậm chí thấy được bóng dáng của mình trên người Cố Chấp, nhưng thực mau bị chính anh phủ nhận.

Anh không giống Cố Chấp, anh chấp nhận số phận của mình, mà Cố Chấp đang chủ mưu.

Mặc dù Thẩm Niệm không biết Cố Chấp đang có ý đồ gì.

Sự im lặng của Cố Chấp cùng Thẩm Niệm đều nhìn ra được cũng không khiến Thẩm Sùng Sơn thay đổi quyết định rời đi, ông giống như rất sốt ruột, sốt ruột muốn đền bù, sốt ruột muốn kiếm tiền, sốt ruột muốn rời đi, kết quả thi tuyển sinh cấp 3 của Thẩm Niệm còn chưa có, Thẩm Sùng Sơn đã nói với bọn họ:

“Ngày mai cha sẽ rời đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »