Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 19-2: Rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời này Thẩm Niệm tin.

“Vậy tại sao không làm như vậy?” Thẩm Niệm nói.

Ông thương Cố Chấp như thế, muốn dành cho hắn những điều tốt đẹp, không muốn hắn phải chịu bất kỳ bất bình nào, tại sao đột nhiên tàn nhẫn như thế, sẵn sàng để hắn chịu đựng điều này? Thẩm Niệm không hiểu được.

Thẩm Sùng Sơn cũng không nói cho anh biết đáp án, chỉ mỉm cười.

Thẩm Sùng Sơn không muốn nói, Thẩm Niệm cũng không hỏi, đây là cách làm thường ngày của anh, nhưng lần này Thẩm Niệm không làm, anh muốn biết nguyên nhân để giải quyết nguyên nhân này, chỉ có như vậy anh mới không cần gánh vác trên vai trách nhiệm chăm sóc Cố Chấp.

“Tiểu Niệm.” Thẩm Sùng Sơn vẫn không cho anh cơ hội mở miệng, trước khi anh nói ông đã cắt ngang, hỏi: “Con…… Con có phải không muốn chăm sóc Cố Chấp?”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn, không chút nào do dự đáp lại:

“Dạ, con không muốn.”

Theo logic mà nói đây là lần đầu tiên Thẩm Niệm nói rõ ràng với Thẩm Sùng Sơn rằng anh không muốn. Dù ra sao, Thẩm Sùng Sơn không nên không đồng ý, sau khi Thẩm Niệm nói rõ thì không còn chờ mong ông nữa, ông không nên đáp lại nhu cầu của anh.

Nhưng Thẩm Sùng Sơn chỉ nhìn anh vài giây, vẻ do dự trong mắt nhanh chóng tiêu tan.

“Chỉ là không muốn, mà không phải không quan tâm đúng không?” Thẩm Sùng Sơn như nắm bắt được sơ hở, hỏi Thẩm Niệm.

Trong mắt Thẩm Niệm tràn đầy không thể tưởng.

Trong quá khứ lúc này Thẩm Sùng Sơn ánh mắt vẫn luôn né tránh, trong lòng ông sẽ cảm thấy chuyện này ông mắc nợ Thẩm Niệm nên ông có vẻ chột dạ thiếu tự tin, lúc này đây Thẩm Sùng Sơn ánh mắt thật bình tĩnh, không có bất kỳ cảnh giác nào.

Thẩm Niệm không biết ông ăn cả ngã về không*, hay là sau khi xé rách quan hệ tình cha con, ông không còn để ý nữa.

“Cha biết hai đứa không hợp nhau, cũng biết Tiểu Chấp không thích con ở bên cạnh cha, nhưng nếu cha không còn nữa, trong nhà chỉ còn hai đứa con hẳn là tốt hơn nhiều?” Thẩm Sùng Sơn cười: “Tiểu Chấp tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng cũng là đứa trẻ ngoan, nếu biết mình tốt với ai thì sẽ làm hết lòng, con chăm sóc nó, nó sẽ nhận ra con tốt, sau này sẽ đối tốt với con.”

Chuyện này giống như Thẩm Sùng Sơn đã định sẵn, dù cho anh nói không muốn, nhưng Thẩm Sùng Sơn biết anh sẽ tiếp nhận.

Về phần băn khoăn, đó không phải vấn đề mà Thẩm Sùng Sơn cần suy xét.

“Cha, con……”

“Coi như cha cầu xin con.” Thẩm Sùng Sơn mở miệng.

Trong một câu, từ “cầu xin” khiến Thẩm Niệm nghĩ câu “con không thể chấp nhận” nuốt trở vào.

Lúc này anh đột nhiên hiểu ra vì sao Lương Thu lại nói phải dùng 28 vạn nhân dân tệ để mua sự tự do cho anh, bởi vì Thẩm Niệm không phải con ruột của Thẩm Sùng Sơn, bởi vì Thẩm Sùng Sơn nuôi dưỡng Thẩm Niệm 15 năm, bởi vì trong lòng Thẩm Niệm cảm thấy nợ, nên khi Thẩm Sùng Sơn nói ra “cầu xin”, Thẩm Niệm liền cảm thấy mình không thể từ chối.

Thẩm Sùng Sơn giống như cũng hiểu từ “cầu xin” này có bao nhiêu uy lực đối với Thẩm Niệm, nói xong lời này ông cũng không xem phản ứng của Thẩm Niệm thì đã đứng lên bắt đầu dọn dẹp sân nhỏ, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Niệm vẫn ngồi tại chỗ nhìn Thẩm Sùng Sơn, chợt nhận ra Thẩm Sùng Sơn cũng hiểu anh.

Một đòn tấn công sắt bén đã ngay lập tức bắt lấy điểm yếu của anh khiến anh không có cơ hội đánh trả.

Chỉ là không phải đều này đáng buồn hơn sao? Ông luôn hiểu rõ bản thân anh nhưng nhiều năm như vậy, ông biết chính anh muốn gì nhưng vẫn không bao giờ cho.

Về việc dọn dẹp mớ hỗn độn do Cố Chấp gây ra, Thẩm Niệm hẳn muốn hỗ trợ, anh đã quen giúp đỡ Thẩm Sùng Sơn mọi việc, cũng quen làm những việc trong gia đình này, nhưng hôm nay anh có vẻ mệt mỏi lo lắng nên ngồi ở bậc thang cửa bếp nhìn Thẩm Sùng Sơn từng chút dọn dẹp sạch sân nhỏ, sau đó đi vào phòng phía Bắc dọn dẹp mà trong lòng không động đậy.

Trong phòng tất cả thiết bị cơ bản đều không còn nữa, Thẩm Sùng Sơn cảm thấy tiếc cho chiếc điều hòa, cẩn thận tháo rời nó, nghĩ đến việc chuyển nó đến tiệm sửa chữa thiết bị xem có chữa được không, khi ông làm việc này thì rất bình tĩnh mà không có chút tức giận, vẻ mặt của ông cũng như Cố Chấp đã đoán được trò khôi hài này.

Thẩm Niệm toàn thân ngồi đến tê dại mới chịu đứng dậy vào phòng, trước cửa căn phòng phía Bắc có một đống rác như quả đồi, trước đây đều có thể sử dụng, bây giờ đã bị bỏ đi, Thẩm Niệm đi vòng qua quả đồi rồi ngồi trên sô pha phòng khách.

Có lẽ không có gia đình thí sinh thi tuyển cấp 3 nào lại chúc mừng niềm nở như vậy sau khi họ bước khỏi phòng thi.

Khá tốt.

*ăn cả ngã về không: ý chỉ hành động liều lĩnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »