Chương 19-1: Rời đi

Thẩm Niệm vào phòng phía Bắc, trong phòng còn bừa bộn hơn cả sân nhỏ, TV nát màn hình, một chân bàn bị gãy, sô pha bị dịch chuyển, ngay cả gạch đá trên sàn cũng có nhiều vết nứt.

Trong hoàn cảnh thế này Thẩm Niệm rất khó chịu, không khỏi muốn dẹp, nhưng anh không chắc Cố Chấp có thể phát điên hay không nên đành chịu đựng, cũng may phòng anh ở trong góc, trong lúc cố chấp phát điên không có nhìn đến căn phòng này nên may mắn thoát nạn.

Ngoài phòng thực yên tĩnh.

Ngồi ở bàn làm việc Thẩm Niệm không nghe được bên ngoài bất kỳ thanh âm nào, trận hỗn loạn này giống như đã kết thúc.

Thẩm Niệm cũng không động, anh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng trong cơn điên cuồng của Cố Chấp, Cố Chấp thế này ông cũng không thay đổi ý định cùng mềm lòng, thế thì lúc sau nhất định không đưa ra quyết định khác với quyết định hiện tại của ông, bằng không trận điên cuồng này có ý nghĩa gì đâu?

Nếu thật sự như vậy, Cố Chấp tất nhiên phải tự giải quyết, nhưng Thẩm Niệm lại không muốn.

Nếu Thẩm Sùng Sơn thật sự yêu cầu thì anh nên nói gì đây?

Khi cửa phòng mở ra, Thẩm Niệm thu hồi suy nghĩ nhìn sang, vốn tưởng là Thẩm Sùng Sơn không ngờ là Cố Chấp đỏ hoe hai mắt, Thẩm Niệm kinh ngạc khi chợt nhớ ra đây còn có một căn phòng hắn chưa tới trút giận, anh không ngăn được Cố Chấp vì thế định đi ra, không ngờ Cố Chấp lại không thèm nhìn anh mà chui xuống gầm giường.

Giống như lần trước có sấm sét.

Góc phòng này hình như là nơi làm tổ cuối cùng của hắn.

Thẩm Niệm dù cho kinh ngạc cũng không có ý định phiền hắn, dù sao Cố Chấp trốn ở gầm giường vẫn tốt hơn hắn phát điên nhiều, Thẩm Niệm nhường phòng cho hắn, chính mình rời đi, vì hắn lặng lẽ đóng cửa.

Thẩm Sùng Sơn ngồi trên bậc thang cửa bếp, vùi đầu vào tay, giống như tư thế đà điểu này có thể tránh được chuyện đã xảy ra.

Khi gặp điều có thể giải quyết và không thể giải quyết, trốn tránh là bản năng phản ứng, luôn nghĩ xem mọi chuyện sẽ tốt hơn thế nào khi nó không xảy ra.

Nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, không ai có khả năng quay ngược thời gian để tránh vụ tai nạn giao thông kia, cho nên trốn tránh là vô dụng.

Đây là điều mà ngay cả Thẩm Niệm 15 tuổi cũng biết.

Anh lẳng lặng đứng ở cửa phòng phía Bắc trong chốc lát, cho đến khi đám đông đang xem náo nhiệt trên mái nhà nóng lòng chờ xem bộ phim mới phát sóng chán nản rời đi thì Thẩm Niệm mới cầm hộp thuốc còn nguyên vẹn sau cơn thịnh nộ đi tới, anh ngồi xuống cạnh Thẩm Sùng Sơn.

“Cha.” Thẩm Niệm mở hòm thuốc ra, lấy dụng cụ khử trùng bên trong ra: “Tay của cha cần được xử lý.”

Thẩm Sùng Sơn như không nghe anh nói gì, Thẩm Niệm đợi gần một chút đồng hồ vẫn không chờ được Thẩm Sùng Sơn phản ứng, trực tiếp kéo tay bị thương của ông, Thẩm Sùng Sơn lúc này mới có chút phản ứng, ngơ ngác nhìn Thẩm Niệm khử trùng và bôi thuốc cho ông.

Ông đột nhiên nhận ra điều này có hơi quá thuần thục đối với một đứa trẻ 15 tuổi.

“Sao con biết được?”

Thẩm Niệm lại không trả lời, chỉ nói: “Số tiền này nếu cha đồng ý thì con có thể mượn, kỳ thật cha không cần phải đi đến bước này.”

Giọng nói Thẩm Niệm thực nhẹ, nhưng trong sân nhỏ yên tĩnh lại nghe rõ ràng, Thẩm Sùng Sơn không lên tiếng ngay, Thẩm Niệm có chút bối rối trong lúc chờ đợi lâu, anh thậm chí không biết chính mình rốt cuộc chờ mong điều gì từ Thẩm Sùng Sơn, vẫn nên từ chối càng nhiều một ít.

Nếu chịu rồi, tự mình gánh lấy món nợ, mặc dù Thẩm Sùng Sơn đã trả phần lớn số tiền nhưng tình cảm mà Lương Thu dành cho Thẩm Niệm cả đời này sẽ khó được hoàn trả. Tuy Lương Thu không cần đổi lại bất cứ điều gì.

Nếu không chịu, sau này có thể gánh Cố Chấp trên lưng.

Một trong hai đều là gánh nặng, Thẩm Niệm không muốn chọn lại không thể không chọn thứ nhất.

Lúc Thẩm Niệm băng bó tay cho ông, Thẩm Sùng Sơn mới phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm sân nhỏ vài giây rồi quay đầu nhìn Thẩm Niệm, chậm rãi cười: “Con mới bao lớn, biết đây là món nợ lớn nhiêu sao? Đừng lo lắng về việc này, chúng không liên quan gì đến con.”

Thẩm Niệm vốn định nói có, nếu cha đem Cố Chấp giao cho con thì có liên quan gì đến con, nhưng lời còn chưa kịp nói khỏi miệng, Thẩm Sùng Sơn đã lên tiếng trước, ông nói:

“Cha mấy năm nay tuy không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cha vẫn có mấy người bạn tốt, nếu phải mượn số tiền này, cha một ngày là có thể lấy hết, không cần con.”