Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 18-8: Biến cố

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không tính sao?” Cố Chấp đi tới, từng bước một đến gần Thẩm Sùng Sơn: “Tại sao? Làm không được vì sao phải đáp ứng? Chơi tôi có vui không? Hay xem tôi lần lượt bị đá văng ra mới vui sao?”

Thẩm Sùng Sơn nhìn Cố Chấp, nói không ra lời, Cố Chấp dường như không bỏ cuộc, đứng trước mặt Thẩm Sùng Sơn hỏi ông:

“Nhất định phải làm vậy sao? Nhất định phải rời đi à? Nhất định phải đá tôi ra hả? Tôi đã làm sai điều gì?”

Thẩm Niệm chen không lọt, đây là tranh chấp của Cố Chấp cùng Thẩm Sùng Sơn, anh không có chỗ trống nên lặng yên lui về, dường như không có người phát hiện.

Thẩm Niệm cho rằng Thẩm Sùng Sơn sẽ mềm lòng, dù sao Cố Chấp đã ở nhà gần 1 năm, Thẩm Niệm chưa từng nhìn thấy yêu cầu của Cố Chấp mà Thẩm Sùng Sơn không đồng ý, ông đối với Cố Chấp e sợ mình làm không đủ không tốt, trước nay luôn tận hết sức lực.

Hiện tại Cố Chấp đau lòng, Thẩm Sùng Sơn sẽ không bỏ được.

Nhưng trên thế giới này rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán, không nghĩ ra cũng không thể tưởng tượng, chẳng hạn như câu trả lời của Thẩm Sùng Sơn vào lúc này, ông nói:

“Tiểu Chấp, nghe chú Thẩm nói.”

Đáp lại Thẩm Sùng Sơn là Cố Chấp đá văng chiếc ghế tre trước mặt, không biết lấy đâu ra sức lực đá văng vào kính bếp tức khắc vỡ tan thành từng mảnh, Thẩm Niệm đứng sang một bên im lặng.

“Tôi hỏi lại chú!” Cố Chấp trừng mắt nhìn Thẩm Sùng Sơn: “Chú nhất định phải đi sao?”

Thẩm Sùng Sơn không trả lời, nhưng im lặng đôi khi lại là câu trả lời tốt nhất, trái tim của ông vốn không hề tàn nhẫn với Cố Chấp lúc này đột nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng khó tả, Cố Chấp giống như nhận ra điều gì, lặng yên nhìn Thẩm Sùng Sơn, sau đó điên cuồng biến mất biến thành lấy lòng, hắn đi đến trước mặt Thẩm Sùng Sơn gần như thận trọng nắm tay ông, nhỏ giọng cầu xin:

“Được rồi, vậy con đi xe oto cùng chú nhé, được không? Giống như lần trước, con đi theo chú.”

“Tiểu Chấp.” Thẩm Sùng Sơn không chút do dự, nhiều nhất trong mắt có nhiều thương tiếc cùng không cam lòng, ông nói: “Con phải đi học, không thể cùng chú đi chịu khổ.”

“Con không sợ khổ cực, con cũng không cần đi học, con có thể tự học.”

“Đừng đá con đi, con là con người mà!”

Thẩm Sùng Sơn mở miệng nhưng không nói, nhưng ý đã rõ ràng, ông không muốn từ bỏ lại không có lựa chọn khác, ông đã quyết định rồi thì không có thể thay đổi.

Mà dưới sự quyết tâm này Cố Chấp gần như phát điên, chịu thua vừa rồi chỉ là hồi tưởng trước khi bùng nổ, hắn đi tới cửa sổ phòng bếp và nhặt một mảnh thủy tinh vỡ lên, Thẩm Niệm theo bản năng nhìn về phía hắn, căng thẳng lên, Thẩm Sùng Sơn không ngờ hắn sẽ thế này:

“Tiểu Chấp, con muốn làm gì? Mau bỏ nó xuống.”

Thẩm Niệm bình tĩnh tiến lên một bước, anh sợ Cố Chấp sẽ làm Thẩm Sùng Sơn bị thương.

Cố Chấp gần như thơ ơ mọi thứ, hắn nhìn Thẩm Sùng Sơn, cười: “Chú Thẩm, lần trước con tự làm gãy tay, chú gác công việc sang một bên ở nhà với con, lần này thì sao? Nếu con phế cánh tay này đi, chú có phải sẽ không rời đi đúng không? Cho dù phải đi, chú sẽ mang con đi cùng phải không?”

Nói xong hắn giơ mảnh thủy tinh lên đâm vào bàn tay trái đang mở ra của mình, Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp là cảm nhận được nổ lực tuyệt vọng của hắn, anh có thể cảm nhận được hắn không có ý định buông tay.

Thẩm Niệm đứng ở khoảng cách có thể ngăn lại, nhưng anh không nhúc nhích cũng không muốn ngăn cản, Cố Chấp là người điên, không ai có thể ngăn cản quyết định của kẻ điên, anh không thể làm vật hi sinh.

Thẩm Niệm không ngăn cản, Thẩm Sùng Sơn không có thể trơ mắt nhìn Cố Chấp tự làm mình bị thương, từ khoảng cách xa Thẩm Niệm không biết ông làm thế nào, anh chính là người cản lại, một giây trước khi Cố Chấp đâm vào lòng bàn tay, anh cản lại, dùng sức giật lấy mảnh thủy tinh trong tay hắn, cả hai đều bị thương, không biết máu đang nhỏ giọt trên mặt đất là của ai.

“Cố Chấp!” Thẩm Sùng Sơn lần đầu tiên quát Cố Chấp: “Đừng tưởng rằng lần nào cũng làm bị thương chính mình là biện pháp tốt nhất, chú nói cho con biết, cho dù lần này con mất bàn tay này, chú cũng sẽ rời đi và con phải ở lại!”

Cố Chấp không thể tưởng tượng nhìn Thẩm Sùng Sơn, qua hồi lâu mới lên tiếng, hỏi: “Tại sao?”

Thẩm Sùng Sơn không trả lời, chỉ nói câu:

“Chuyện này đã định sẵn rồi!”

Nói xong ông đi vào phòng để đồ, cằm cái xọt cùng cái chổi đi quét kính vỡ, nhưng nếu Cố Chấp có thể dễ dàng như vậy với Thẩm Niệm có lẽ rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, hắn sẽ không chấp nhận sắp xếp này của Thẩm Sùng Sơn, cho dù hắn tự làm tổn thương mình Thẩm Sùng Sơn cũng sẽ không ở lại, cho dù hắn làm gì Thẩm Sùng Sơn cũng không ở lại, trong lòng hắn có một ngọn lửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »