Chương 18-7: Biến cố

Tự do của Lương Thu nói Thẩm Niệm cũng không biết được hay không, cậu còn nhỏ, không rõ đưa ra 28 vạn có thể được tự do không, cũng không biết tự do về sau cái gì cũng không nghĩ, mấy vấn đề này phải mất một thời gian mới có thể đủ hiểu.

Tuy cho dù những gì Lương Thu nói là thật thì cậu cũng làm như vậy, Thẩm Sùng Sơn cũng đối xử tốt với anh, nhưng đó có thật sự là điều anh mong đợi? Thẩm Niệm thật sự muốn ông có lòng tốt vì một món nợ sao?

——

Thẩm Sùng Sơn cũng chưa nói anh biết ông sẽ giải quyết vấn đề này thế nào, ngược lại cố tình dành thời gian hai ngày để đồng hành cùng anh trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3.

Thẩm Niệm cảm thấy mình phát huy không tệ, Thẩm Sùng Sơn biết được Thẩm Niệm không bị chuyện của ông ảnh hưởng mới coi như yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Thẩm Sùng Sơn vẫn luôn không nói ông tính toán giải quyết vấn đề này thế nào, cũng không nói mấy ngày nay người nhà kia tới quậy phá, chỉ vì ông không muốn trì hoãn và ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của Thẩm Niệm, nhưng bây giờ trong lòng ông có một ý nghĩ, cũng không liên quan đến Thẩm Niệm, cho nên khi về đến nhà đã nói thẳng:

“Cha quyết định bán chiếc xe tải nhỏ hiện tại, còn tiền tiết kiệm nhỏ trong nhà, gần như đủ rồi.”

Lúc nghe thấy câu nói này thì Thẩm Niệm đang rửa tay cạnh hầm nước trong sân nhỏ, Thẩm Sùng Sơn vừa nói vừa ấn nước cho anh, ông giống như không để ý Thẩm Niệm dừng động tác, Thẩm Niệm đợi trong chốc lát không đợi đến ông nói, vì thế anh hỏi: “Vậy còn cha?”

“Cha định lái oto.” Thẩm Sùng Sơn cười: “Kiếm được nhiều tiền.”

Thẩm Niệm gần như vô thức nhìn Cố Chấp đang ngồi trên bậc thang phòng phía bắc, từ lúc bước vào cửa liền nhận ra Cố Chấp có gì đó không ổn, trước kia mọi lần quay lại hắn đều dùng ánh mặt thù địch giống như radar nhìn anh, nhưng lần này hắn đang nhìn Thẩm Sùng Sơn.

“Cố Chấp thì sao?” Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, trong lòng có dự đoán không tốt.

Thẩm Sùng Sơn nhất thời không nói còn trầm mặc dài lâu, Thẩm Niệm càng bất an, khi anh không chịu nổi sự yên lặng muốn lên tiếng, Thẩm Sùng Sơn lên tiếng trước nói:

“Cấp ba con không sống trong ký túc, khi về nhà các con sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

Thẩm Niệm đã đoán được câu trả lời này khi Thẩm Sùng Sơn im lặng, bây giờ nói ra chỉ xác minh suy đoán của anh, nhưng dù như thế, Thẩm Niệm vẫn muốn trước tiên buộc miệng nói ra ‘con cho cha 28 vạn’.

Anh không muốn chăm sóc Cố Chấp, anh không có năng lực và cũng không muốn.

Chỉ là anh chưa kịp nói gì thì đã có người đi trước anh một bước từ chối đề nghị này, chính là Cố Chấp từ khi vào cửa vẫn luôn im lặng, cũng chính Cố Chấp là người đem bất mãn trên người Thẩm Niệm sang trên người Thẩm Sùng Sơn.

“Con không cần anh ấy chăm sóc!” Cố Chấp gần như rống ra, hắn từ bậc thang đứng lên nhìn Thẩm Sùng Sơn: “Tại sao tất cả các người cứ thích xem tôi như một quả bóng? Đem tôi đá tới đá lui rất vui sao?”

Thẩm Sùng Sơn nhìn Cố Chấp muốn nói gì đó, nhưng Cố Chấp không cho ông cơ hội mở miệng, nụ cười trên mặt hắn vặn vẹo, tàn nhẫn trong mắt là thứ Thẩm Niệm chưa từng thấy qua, cảm thấy Cố Chấp trước mặt không phải là kẻ điên.

Khi hắn điên thì không như vậy.

“Lần đầu gặp mặt con, chú đã nói điều gì? Hả?” Cố Chấp nhìn Thẩm Sùng Sơn: “Chú nói chú sẽ là cha con, cho con một gia đình, chỉ cần con cần, chú sẽ luôn bên con mãi cho đến khi con không cần mới thôi, chú đã nói không bao giờ bỏ rơi con, nhưng bây giờ? Chú đang làm cái gì?”