Chương 18-6: Biến cố

Người trong nhà nghe vậy như phát điên, không bận tâm con gái vừa cắt cụt chân mà bắt đầu đánh nhau trong bệnh viện, nhưng dù vậy, cô gái vẫn không thay đổi lời khai và nhất quyết nói mình vượt đèn đỏ. Thẩm Sùng Sơn tuy có thể được miễn một số trách nhiệm hình sự nhưng cũng không được miễn trừ hoàn toàn, hơn nữa đối phương còn bị cắt cụt chân tàn tật suốt đời, người nhà lại hùng hổ dọa người, cho nên cuối cùng Thẩm Sùng Sơn cũng bị phán quyết bồi thường 34 vạn nhân dân tệ.

Số tiền này gần như là một thảm họa đối với gia đình không mấy khá giả, nhà máy nhân đạo cho lấy 6 vạn, nhưng dù vậy Thẩm Sùng Sơn vẫn cần số tiền bồi thường hơn 20 mấy vạn nhân dân tệ, gần như sau một đêm, hai bên thái dương Thẩm Sùng Sơn đều bạc.

Thẩm Niệm chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh cấp 3, anh dù muốn hỗ trợ cũng bất lực, hơn nữa vì không quấy rầy kỳ thi tuyển cấp 3 của Thẩm Niệm, Thẩm Sùng Sơn trực tiếp chở anh về trường học, bảo anh không cần nhớ mong trong nhà.

Lương Thu nghe được chuyện này, cũng không quá khó chịu, nói:

“Nếu cậu muốn giúp đỡ số tiền này, tôi có thể nhờ cha mẹ tôi lấy ra tới, nhưng tôi không giúp chú Thẩm, tôi là giúp cậu, tôi biết cậu không còn kỳ vọng gì với ông ấy nữa, lại không đành lòng nhìn ông như thế.”

Thẩm Niệm nhìn Lương Thu không nói chuyện, Lương Thu lại giơ tay nhéo lỗ tai Thẩm Niệm: “Thẩm Tiểu Niệm, sao cậu nhìn tôi như vậy?”

“Không biết còn cho rằng cậu là một người giàu có, mở miệng là 20 mấy vạn.” Thẩm Niệm nói: “Cậu mới 15 tuổi.”

Lương Thu nhảy tới trước bàn của Thẩm Niệm ngồi xuống: “Tôi không có nhưng cha mẹ tôi thì có, họ chỉ có một đứa con trai như tôi, tôi xin bọn họ, họ sẽ cho.”

Thẩm Niệm đương nhiên biết điều này, Tô Tiểu Tiểu cùng Lương Xuân Triều yêu Lương Thu biết nhường nào, Thẩm Niệm đều nhìn thấy, nhưng Thẩm Niệm không muốn chủ động thay Thẩm Sùng Sơn quyết định trong chuyện này, anh không có quyền lợi, chỉ là anh do dự, nếu Thẩm Sùng Sơn mở miệng nói, anh nên hay không lấy 28 vạn này của Lương Thu.

Kỳ thật dù Thẩm Sùng Sơn muốn vay tiền thì chắc chắn ông sẽ không hỏi ý kiến của anh, ông và Lương Xuân Triều có quan hệ tốt, chỉ là trước khi Thẩm Niệm nói chuyện này với Lương Thu, Lương Thu đã mở miệng:

“Tiểu Niệm, số tiền này chỉ cậu có thể lấy, cho dù chú Thẩm có tới tìm cha mẹ tôi, tôi sẽ khóc lóc làm loạn thắt cổ đều sẽ không cho bọn họ đồng ý.”

Thẩm Niệm kinh ngạc nhìn Lương Thu.

“Chú Thẩm nuôi cậu 15 năm, không tốn bao nhiêu tiền, cũng không quan tâm cậu chút nào, tôi không muốn nhìn cả đời cậu mắc nợ một cái gì đó, 28 vạn, tôi muốn cho cậu tự do.” Lương Thu nói: “Cho dù cậu không thể tự do, cảm thấy ân đức dưỡng dục quá lớn, nhưng tôi cũng muốn cho chú Thẩm biết chính cậu sẽ là người giải quyết vấn đề này, ai đã giúp đỡ ông khi ông gặp khó khăn, có lẽ điều này sẽ tốt với cậu, sẽ không giống như ngày trước.”

Lương Thu từ lúc ở bệnh viện cãi nhau với Thẩm Sùng Sơn thì không còn oán hận Cố Chấp, tuy vẫn còn chán ghét nhưng cậu cũng hiểu một điều, đó là sự thiếu quan tâm chăm sóc hiện tại của Thẩm Niệm không phải do Cố Chấp tạo thành.

Cho dù không có Cố Chấp thì Thẩm Sùng Sơn chỉ là họ hàng xa thân thích của Thẩm Niệm mà thôi.

Nếu không có Cố Chấp, Thẩm Sùng Sơn sẽ không từ bỏ công việc lái xe ô tô mà trở về.

Ông không coi trọng Thẩm Niệm đã tồn tại ngay từ đầu, cũng không phải bởi vì Cố Chấp đã đến.

Thẩm Niệm có lẽ đã biết điều này nên anh không còn ôm hy vọng với Thẩm Sùng Sơn nữa. Lương Thu bất lực trong việc thay đổi tình thế này, nhưng nếu cậu có thể khiến Thẩm Sùng Sơn đối xử với Thẩm Niệm tốt hơn, cho dù là vì nợ nần, cậu cũng sẵn lòng.

Thẩm Niệm nhìn Lương Thu không nói chuyện, Lương Thu lại nhướng mày, hỏi: “Đẹp trai hay không?”

Thẩm Niệm cười ra tiếng: “Đẹp trai.”