“Anh có lẽ không giúp được ông ấy.” Thẩm Niệm nói: “Nhưng chắc chắn không trở thành vật cản của ông.”
Thẩm Sùng Sơn bảo bọn họ về nhà trước, nhưng Cố Chấp không thể trở về cho đến khi Thẩm Sùng Sơn có thể đợi hắn, Thẩm Niệm nghĩ trở về cũng không có chuyện gì, ngay cả bài tập cũng chưa đem về, nên anh đơn giản ngồi trên bậc thang cùng nhau chờ đợi.
Một người ở bên trái, một người ở bên phải giống như hai người hoàn toàn không liên quan.
Quả thực không liên quan, nếu lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ có lẽ đã rất lâu không gặp lại.
Chắc bởi vì lực quá mạnh, vừa rồi bị viên gạch đập vào giờ Thẩm Niệm cảm thấy tê dại, tê dại đã qua đi từng cơn đau lại ập đến, anh thậm chí không thể uốn cong lưng, chỉ có thể ngồi thẳng, nhưng duy trì tư thế này lâu sẽ mệt mỏi, Thẩm Niệm thỉnh thoảng điều chỉnh chút.
Cố Chấp cũng cử động, không phải hắn ngồi không thể mái, hắn thật sự lo lắng cho Thẩm Sùng Sơn nên ngồi không yên, cho dù quay lại ngồi vài giây cũng phải đứng dậy đi đến cửa đại sảnh nhìn xem, cũng may mắn hắn ý thức được việc vừa rồi nghiêm trọng, hắn không đi vào nữa.
Thẩm Niệm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhiệt độ tháng 5 không quá lạnh cũng không quá nóng, vẫn làm người cảm thấy thoải mái nếu xem nhẹ cơn đau lưng phía sau.
“Thực xin lỗi.” Thanh âm phía sau đột nhiên vang lên khiến Thẩm Niệm điều chỉnh tư thế cũng phải ngưng một lát, anh quay đầu qua thì nhìn thấy Cố Chấp đang đứng phía sau, anh có chút kinh ngạc giống như không nghĩ tới ba chữ này lại từ miệng hắn nói ra.
Đây không phải lần đầu Cố Chấp nói xin lỗi với Thẩm Niệm, nhưng lại là lần đầu tiên hắn nghiêm túc xin lỗi, không hề có âm mưu gì.
“Không cần.” Thẩm Niệm không nhìn hắn nữa, điều chỉnh tư thế xong: “Anh không phải vì em.”
Anh là vì Thẩm Sùng Sơn, vì không giải quyết xong chuyện này liền đem sự việc làm lớn hơn, điều này không tốt cho bất cứ ai, nếu là Cố Chấp có lẽ ngày hôm nay anh sẽ không có mặt ngay chỗ này. Hắn sống hay chết không liên quan gì đến anh.
“Không phải vì em nói xin lỗi.” Cố Chấp đi tới trước mặt Thẩm Niệm, ngồi xổm xuống nhìn anh: “Anh Niệm Niệm, anh có biết người như anh là người ít phiền toái nhất không? Rõ ràng anh giống em đều quan tâm chú Thẩm, lại còn làm bộ dạng lạnh lùng, chú Thẩm không phải người thông minh, anh không biểu hiện ra ngoài, không nói ra tới làm sao ông ấy hiểu? Anh có phải quá ngây thơ rồi không?”
Vẻ mặt Thẩm Niệm không ổn, không phải vì lời nói của Cố Chấp, đơn thuần là vì cảm thấy ngồi chỗ đó không thoải mái, anh chịu đựng đau đớn đứng lên, hơn nữa đứng ở bậc thang khi từ trên cao nhìn xuống, có lẽ anh quá nhu cũng quá lạnh cho nên Cố Chấp ngồi xổm trước mặt anh, anh lại không hề cảm thấy chút cảm giác áp bức nào.
“Không phải em muốn sao?” Thẩm Niệm nói: “Nếu anh là người khác, em làm sao đuổi anh đi?”
Cố Chấp nghe vậy lặng im vài giây gật đầu, cười đứng lên: “Anh nói rất đúng, cũng may mắn là anh.”
Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, bình đạm cũng bình tĩnh, Cố Chấp đứng trên bậc thang thấp hơn anh một bước, nhìn anh một cách tùy tiện không chút sợ hãi.
Nhìn bằng mắt thường, họ là hai người đến từ thế giới khác nhau nhưng lại tình cờ hòa quyện với nhau.
“Cố Chấp.” Thẩm Niệm mở miệng: “Đây có phải cuộc sống mà bây giờ em mong muốn không?”
“Đúng vậy.” Cố Chấp nói: “Anh không xuất hiện, em sẽ càng thoải mái hơn.”
Thẩm Niệm cười một cái, không phải trào phúng cũng không phải cười khổ, chỉ là một nụ cười đơn giản, Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, vốn tưởng anh sẽ nói gì với hắn nhưng lại không nói, chỉ bước xuống bậc thang chậm rãi đi về phía cửa bệnh viện.
Việc giải quyết vấn đề của Thẩm Sùng Sơn kỳ thật không có gì phức tạp, chỉ là Thẩm Niệm không có cách nào khác ngoài việc về nhà vài ngày, mỗi ngày đều đi đón Cố Chấp, nhưng ngoại trừ tình huống căng thẳng giữa hai người ngày đầu tiên, còn lại suốt thời gian đó họ không nói chuyện với nhau, Thẩm Niệm nấu cơm hắn sẽ ăn, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ sẽ đi rửa chén.
Có lẽ bởi vì Thẩm Sùng Sơn không có ở nhà, hắn liền không gây rắc rối gì đến anh, mấy ngày nay cũng không khó khăn gì.
Cô gái bị tông là cô gái 20 tuổi, cô bị tông ở một ngã tư không có người giám sát, hoàn toàn không có bằng chứng nào chứng minh Thẩm Sùng Sơn không có lỗi, cho nên thành đối với gia đình của cô gái đúng lý hợp tình, lúc Thẩm Sùng Sơn hết đường xoay xở thì cô gái đột nhiên mở miệng, khẳng định cô vượt đèn đỏ không liên quan gì đến Thẩm Sùng Sơn.