Không ai có thể hiểu hoàn toàn một người khác, nếu không nói thì người khác cũng không bao giờ biết, những quan tâm tận đáy lòng có lẽ ở trong mắt người khác coi như lạnh nhạt vô dị.
Phía sau có một chiếc xe trống chạy tới, Thẩm Niệm cản lại, lên xe bảo tài xế đi theo đứa nhỏ phía trước.
Chưa đầy nửa phút, xe đã đuổi kịp Cố Chấp, khi xe dừng lại bên cạnh hắn, Cố Chấp nhìn thấy Thẩm Niệm ngồi ở ghế sau xe, hắn lên xe không nói một lời, khi ngồi ở ghế sau còn không quên quay đầu nhìn Thẩm Niệm:
“Anh Niệm Niệm, sao anh lại muốn đi cùng em? Sao không ngoan ngoãn ở trong nhà chờ một lát?”
Thẩm Niệm biết những lời này của hắn là đang giễu cợt anh không quan tâm đến Thẩm Sùng Sơn, Thẩm Niệm cũng không giải thích quá nhiều, cũng không cần Cố Chấp, anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Chấp vì lo lắng Thẩm Sùng Sơn nên không cãi nhau với anh, nhàn nhạt hừ không nói thêm nữa.
Thẩm Sùng Sơn ở bệnh viện, lúc Cố Chấp cùng Thẩm Niệm đến, Thẩm Sùng Sơn đang bị một đám người quay quanh, đa số đối với ông không buông tha lời nói khó nghe, cũng có mấy người xúc động muốn ra tay, Thẩm Niệm vừa mới xác nhận người đó là Thẩm Sùng Sơn thì Cố Chấp ở bên cạnh đã lao tới, cầm một viên gạch trong tay không biết lấy từ đâu ra, bước vào đám đông ngăn trước mặt Thẩm Sùng Sơn giống như một con chó hoang, căm tức nhìn đám người làm khó dễ Thẩm Sùng Sơn:
“Biến đi! Nếu có ai động đến ông ấy, tôi cùng người đó liều mạng! Nếu không tin các người tới đây thử xem!”
Thẩm Sùng Sơn nhìn Cố Chấp, muốn đem hắn ngăn ở phía sau, nhưng Cố Chấp không biết sức mạnh đến từ đâu, thế nhưng không bị Thẩm Sùng Sơn kéo động, thân thể nho nhỏ của hắn giống như một ngọn núi ngăn lại trước mặt Thẩm Sùng Sơn, ngăn cách Thẩm Sùng Sơn cùng đám kia hỗn loạn.
Cố Chấp điên lên tư thế kỳ thật thực hù người, ít nhất nhóm người trước mắt không có động tĩnh, vô luận là vì Cố Chấp hay vì khối gạch trong tay Cố Chấp, Thẩm Niệm đều cảm thấy bên tai đều an tĩnh không ít.
Nhưng không đối Thẩm Sùng Sơn động thủ, có một số điều vẫn có thể nói.
“Bạn học, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cha của cậu đã đυ.ng vào người nhà của chúng tôi, chân đều giữ không nổi, còn lấy không ra tiền, mặc kệ đi nơi nào thì ông ta cũng là người gây họa.”
“Đúng vậy, cô ấy chỉ mới 20 tuổi, sau này cô ấy phải làm sao? Đó là cả cuộc đời cô ấy.”
“Người nằm ở bên trong hiện giờ còn sống, nếu nàng trực tiếp bị cha cậu tông chết, cha cậu chính là hung thủ!”
Những người đó nói hết câu này đến câu khác, Thẩm Sùng Sơn đầy mặt u sầu, hốc mắt đỏ lên:
“Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, tôi đã gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý, nếu là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng……”
“Anh nói thế này là có ý gì? Anh nói gia đình của chúng tôi cố ý? Để tống tiền anh? Anh có lương tâm không?”
“Mặc kệ nói thế nào, nếu tài xế xe tải tông vào người đi đường thì phải bồi thường!”
Đối phương nghe được lời này như đổ chén nước vào dầu nóng, nồi lập tức nổ tung, bọn họ đều không để ý tới Cố Chấp đang đứng trước mặt Thẩm Sùng Sơn, có hai người phẫn nộ đi tới, trực tiếp đẩy mạnh Thẩm Sùng Sơn, còn có người giơ tay định tát Thẩm Sùng Sơn một cái, lúc này Cố Chấp cầm viên gạch trong tay quăng nó về phía đầu người đó, không quan tâm.
Đúng lúc này, Thẩm Niệm xuyên qua đám người vọt tới, chắn trước mặt người đó, viên gạch đập vào bả vai anh mạnh đến mức anh gần như mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống.
“Anh bệnh à.” Cố Chấp không ngờ Thẩm Niệm lại ngăn cản, rống to một tiếng, chắc chắn không phải vì hắn đã làm tổn thương Thẩm Niệm mà là vì sự xuất hiện của Thẩm Niệm khiến hắn không thể lên tiếng thay Thẩm Sùng Sơn.
Thẩm Sùng Sơn không ngờ Cố Chấp sẽ thật sự ném viên gạch kia, cũng không ngờ Thẩm Niệm trực tiếp tới cản lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ông vội vàng đi tới bên người Thẩm Niệm, nhìn Thẩm Niệm từ trên xuống dưới:
“Thế nào? Thế nào? Có sao không? Có đau không? Trúng ở chỗ nào?”
Thẩm Niệm tái nhợt khuôn mặt, lắc đầu: “Cha, con không sao.”