Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 18-2: Biến cố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Thẩm Niệm nói lời này Lương Thu liền yên tâm, thậm chí không thèm để ý Cố Chấp có chút biếи ŧɦái:

“Được rồi, nếu cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi.”

“Được.”

Thẩm Niệm luôn cho rằng Cố Chấp còn ở lớp bổ túc nên trên đường không sốt ruột, nhưng khi ngồi xe buýt đến trường Cố Chấp mới phát hiện hắn không học phụ đạo, mà chỉ đứng ở cổng trường nhìn qua nhìn lại chờ đợi:

“Chú Thẩm đâu?”

“Về rồi nói.” Thẩm Niệm nói rồi xoay người đi về phía bến xe buýt, nhưng Cố Chấp lại đứng bất động, thậm chí còn có vẻ nôn nóng vì Thẩm Niệm không chịu nói.

“Hỏi anh mà? Chú Thẩm đâu? Không phải anh trọ ở trường sao? Sao anh lại tới đây?”

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, nghĩ đến tính chiếm hữu của hắn đối Thẩm Sùng Sơn, cũng hiểu được sự lo lắng của hắn đối với ông, hắn bận tâm tùy thời đều có thể mất khống chế cảm xúc, Thẩm Niệm không giấu diếm nữa, nói:

“Xảy ra tai nạn giao thông, hôm nay không thể đến đón em, ông ấy gọi cho giáo viên, bảo anh đến đây.”

Sắc mặt Cố Chấp lập tức trở nên khó coi:

“Ở bệnh viện nào?”

“Bọn họ không sao, anh đã gọi điện rồi, hiện tại ông ấy có việc xử lý, không thể tới đón em.”

“Bọn họ ở đâu?!” Cố Chấp lo lắng đến nổi điên.

Thẩm Niệm im lặng nhìn bộ dáng của Cố Chấp, thấy Cố Chấp nhịn không được muốn nổi điên, Thẩm Niệm đã mở miệng: “Anh không biết, ông ấy không nói cho anh.”

Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, vẻ mặt bắt đầu trở nên khó hiểu, giống như không hiểu tại sao anh ngay cả thông tin cơ bản cũng không biết, Cố Chấp không lãng phí thời gian cùng Thẩm Niệm nói chuyện, hắn lập tức xoay người bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, sau đó dùng điện thoại công cộng gọi cho Thẩm Sùng Sơn.

Không biết Thẩm Sùng Sơn đang làm gì, gọi điện hai lần đều không nhấc máy, Thẩm Niệm đứng ở cửa, có thể thấy Cố Chấp rất bất an nôn nóng, nhưng hắn buộc phải bình tĩnh, vẫn đứng ở đó, gọi điện thoại, một lần lại một lần.

Sau đó điện thoại cuối cùng kết nối được, Cố Chấp vội vàng hóa thành lo lắng:

“Chú Thẩm, chú ở đâu? Có bị thương không?”

Thẩm Niệm không biết đầu dây bên kia Thẩm Sùng Sơn nói gì, anh không nghe rõ, nhưng Cố Chấp kiên trì, hắn nhất quyết muốn biết địa chỉ hiện tại của Thẩm Sùng Sơn, nhất quyết muốn đến gặp ông, giống như cách điện thoại Thẩm Sùng Sơn nói gì cũng vô dụng, chỉ khi thấy ông thật sự không sao, mới có thể yên tâm.

Sau đó Thẩm Sùng Sơn có lẽ không thể nói cho Cố Chấp, nên Cố Chấp cúp điện thoại, chạy khỏi cửa hàng tiện lợi, ông chủ phía sau kêu hắn trả tiền hắn cũng không nghe, vẫn là Thẩm Niệm đem tiền thanh toán.

Cố Chấp đứng ở ven đường đón xe, vận khí không tốt lắm, xe taxi đi ngang qua đều chở khách, sốt ruột cũng hoảng loạn, hắn vừa chạy dọc đường vừa nhìn chiếc xe phía sau, Cố Chấp vẫn không từ bỏ, thế nhưng trực tiếp chạy lên, như muốn chạy thẳng tới.

Thẩm Niệm đi theo hắn một đoạn, anh đột nhiên hiểu Thẩm Sùng Sơn lại đối tốt với Cố Chấp như thế, vì sao giữa anh và Cố Chấp lại lựa chọn Cố Chấp, bởi vì bộ dáng Cố Chấp có lẽ đúng với mẫu hình của đứa con trai chân chính.

Cố Chấp lo lắng không phải diễn xuất cho anh xem, từng sợi tóc của hắn đều lộ ra vẻ bất an, hắn quá lo lắng Thẩm Sùng Sơn xảy ra chuyện, mặc dù nghe được giọng nói lo lắng hắn như không cho hắn lo lắng cho ông.

Nhưng bản thân Thẩm Niệm thì sao? Kỳ thật anh cũng lo lắng tình trạng của Thẩm Sùng Sơn, anh lại lựa chọn nghe lời, anh lo lắng nếu hỏi thêm sẽ làm chậm trễ thời gian của Thẩm Sùng Sơn, cũng sợ anh đi sẽ gây rắc rối cho ông.

Điều này có liên quan đến kinh nghiệm trưởng thành cùng hoàn cảnh nên tính tình Thẩm Niệm mới như vậy, anh không muốn gây phiền phức cho bất kỳ ai, lo lắng cùng quan tâm đều để ở trong lòng.

Nhưng nếu đứng ở khía cạnh của Thẩm Sùng Sơn? Ông nguyện ý nhìn sự quan tâm lãnh đạm của Thẩm Niệm hay vẫn là oanh oanh liệt liệt như Cố Chấp? Nếu Thẩm Niệm là Thẩm Sùng Sơn, có lẽ sẽ thích Cố Chấp hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »