Sau cuộc nói chuyện này, bầu không khí trong sân nhỏ càng áp lực, Thẩm Sùng Sơn chắc chắn đang tìm cơ hội nói chuyện với Thẩm Niệm lần nữa, nhưng Thẩm Niệm cố ý vô tình trốn tránh, không cho Thẩm Sùng Sơn cơ hội mở miệng.
Sau ngày mùng 6 Tết, Thẩm Niệm bắt đầu học thêm đi sớm về muộn, cho đến hết tết Nguyên Đán anh mới quay lại trường, khôi phục thói quen không về nhà, Thẩm Sùng Sơn đến trường thăm anh, Thẩm Niệm nhìn thấy ông cũng không khác gì trước kia, anh vẫn gọi anh là cha, nhưng vẫn ít cùng nói chuyện.
Về sau Thẩm Sùng Sơn cũng quen, dù sao Thẩm Niệm cho tới nay đều như thế, muốn thay đổi sợ có chút khó.
Trong cuộc sống ông có quá nhiều chuyện khác để quan tâm, ông không thể cứ đem tâm tư đặt ở trên người Thẩm Niệm.
Cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, Thẩm Niệm sắp thi vào cấp 3, tuy không cần lo đến thành tích nhưng đây là một lý do để anh không cần về nhà, nên mãi cho đến tháng 5 Thẩm Niệm mới về nhà, anh đã quên sân nhỏ, quên cả đứa trẻ tên Cố Chấp.
Có lẽ vì lớn hơn 1 tuổi, trầm tĩnh một chút, chắc do không gặp thời gian dài, anh nhìn thấy Cố Chấp cao rất nhiều, cách Cố Chấp nhìn anh cũng không khó chịu nữa.
Là đã trưởng thành hay tàng ẩn tốt hơn, Thẩm Niệm không biết cũng không có ý định thăm dò.
Thẩm Sùng Sơn cố ý làm nhiều món ngon, hỏi thăm anh cuộc sống cùng học hành, Thẩm Niệm đều trả lời các vấn đề, bầu không khí cũng tốt hơn năm ngoái, có lẽ đem mọi chuyện nói ra, ai điều không còn gánh nặng.
Vốn dĩ Thẩm Niệm cho rằng yên ổn sẽ vẫn luôn duy trì, anh sẽ thuận lợi vào cấp ba, tiếp tục trọ ở trường, còn Cố Chấp sẽ tiếp tục ở bên cạnh Thẩm Sùng Sơn, đạt được sự cân bằng hoàn hảo.
Nhưng đối nghịch cân bằng là không cân bằng, vô ý sẽ bị phá vỡ, Thẩm Niệm từng có chủ ý, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.
Buổi chiều giữa tháng 5, còn mười phút nữa mới tan học, thầy Tống xuất hiện trước cửa lớp, ánh mắt rơi vào Thẩm Niệm:
“Thẩm Niệm, con ra ngoài một lát.”
Thẩm Niệm thành tích xuất sắc, thường xuyên giúp đỡ giáo viên một chút việc, các bạn cùng lớp đều đã quen nên không gây náo loạn, Lương Thu chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền cúi đầu làm bài tập. Ngay cả Thẩm Niệm cũng coi đó như việc nhỏ nhặt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của thầy Tống, anh mới nhận ra có thể không phải giống anh nghĩ.
“Thầy Tống, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay cha con vừa gọi điện thoại, bảo con tan học đến đón em trai.” Thầy Tống luôn nhìn Thẩm Niệm: “Ông ấy bị tai nạn giao thông, tạm thời không đi được.”
Lời tai nạn giao thông khiến Thẩm Niệm sợ, nhưng anh sớm nhận ra nếu Thẩm Sùng Sơn có thể gọi điện thoại cho thầy Tống tới sắp xếp cho Cố Chấp thì sẽ không có vấn đề gì lớn, ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao đó cũng là tai nạn giao thông, Thẩm Niệm không yên tâm, mượn điện thoại của thầy Tống bấm số gọi Thẩm Sùng Sơn.
Gọi đến lần thứ hai mới bắt máy, Thẩm Niệm mới yên tâm khi nghe giọng nói của Thẩm Sùng Sơn vẫn bình thường ngoại trừ có chút bối rối cùng nôn nóng:
“Cha có bị thương không?”
“Cha không sao.” Thẩm Sùng Sơn nói: “Con nhớ đón Cố Chấp.”
Nói xong cúp điện thoại, Thẩm Niệm im lặng vài giây rồi trả điện thoại lại cho thầy Tống, đúng lúc đó chuông tan học vang lên, Thẩm Niệm thực loạn nên quay lại phòng học dọn đồ không đi thẳng đến cổng trường, chỉ mới xuống khỏi giảng đường, Lương Thu đã ngăn anh lại:
“Đi đâu?”
Hỏi xong mới phát hiện sắc mặt Thẩm Niệm không tốt lắm: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cha tôi hình như gặp tai nạn giao thông.” Thẩm Niệm nói.
Lương Thu vẫn là một thiếu niên 15 tuổi, khi gặp chuyện này cũng rất sốc: “Ở bệnh viện nào? Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Không cần.” Thẩm Niệm nói: “Tôi đã gọi điện cho ông ấy, ông ấy không sao cũng không ở bệnh viện, tình hình cụ thể tôi không biết, nhưng hôm nay tôi phải đi đón Cố Chấp.”