Chương 17-3: Thẳng thắn

Thẩm Niệm rửa tay rồi đi tới hỗ trợ, ánh mắt Cố Chấp rơi vào trên người anh, nhìn chằm chằm anh hồi lâu, động tác cán vỏ sủi cảo của Thẩm Niệm không thay đổi, như không cảm nhận được ánh mắt của hắn.

Bên ngoài tiếng pháo cùng pháo hoa liên tục vang lên cũng là lúc nấu sủi cảo, trong bếp nhiệt độ tăng lên, một lớp sương động lại trên cửa kính, Thẩm Niệm đứng trước cửa sổ giơ tay chùi tầng hơi nước kia mới phát hiện bên ngoài đã đổ tuyết, trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ chịu, mặc dù có thêm tuổi mới, năm mới bắt đầu, anh cũng nên để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Ăn sủi cảo không có chuyện gì xảy ra, Cố Chấp cùng Thẩm Sùng Sơn đi xem hội xuân, Thẩm Niệm không có hứng thú hoặc có thể nói anh không muốn hòa nhập vào bầu không khí đó, niềm vui sướиɠ của bọn họ chỉ khiến anh cô đơn như một chiếc bóng, anh đành ở phòng làm bài.

Chẳng qua là ăn Tết, tâm tư không thể trầm ổn, may mắn ngoài cửa sổ pháo hoa rất đẹp, anh nhìn chằm chằm rất lâu.

Khi có tiếng gõ cửa, Thẩm Niệm lấy lại tinh thần nhìn qua, Thẩm Sùng Sơn đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cái túi có in logo quen thuộc với Thẩm Niệm.

“Trước đây con bận, cha không có cơ hội đưa cho con.” Thẩm Sùng Sơn đi vào, đặt quần áo trên giường: “Mua rồi mặc đi, quần áo của con đã nhỏ, cha đã thỏa thuận với Cố Chấp, nó sẽ không cáu kỉnh nữa.”

Thẩm Niệm không nói gì, Thẩm Sùng Sơn có lẽ cảm thấy có chút xấu hổ, nói câu ‘vậy con tiếp tục làm bài đi’ rồi rời khỏi phòng.

Sau đó Lương Thu gọi điện thoại, Cố Chấp tới cửa phòng kêu anh, Thẩm Niệm ra khỏi phòng đi tới phòng khách tiếp điện thoại, anh chúc Lương Thu cùng Tô Tiểu Tiểu năm mới vui vẻ, sau khi cúp máy Thẩm Niệm không về phòng, anh nhìn tuyết rơi phía ngoài càng dày đặc hơn.

Thẩm Niệm đi ra ngoài, dời ghế dài ngồi ở hành lang ngắm tuyết, sân nhỏ đã trang trí cái mới màu trắng sáng, đèn Tết chiếu sáng trên cành cây tạo cho người ta cảm giác đặc biệt.

Thẩm Niệm xem mê mẩn, Thẩm Sùng Sơn ngồi bên cạnh anh khi nào cũng không biết, cho đến khi Thẩm Sùng Sơn mở miệng anh mới phục hồi tinh thần:

“Tiểu Niệm.”

Thẩm Sùng Sơn đưa qua một bao lì xì: “Tiền mừng tuổi.”

Thẩm Niệm do dự một chút, tiếp nhận: “Cảm ơn cha.”

Thẩm Sùng Sơn nhàn nhạt cười, không nói gì cũng không đi, Thẩm Niệm chắc chắn ông có gì muốn nói, đoán được chủ đề sẽ là gì, lẽ ra anh nên rời đi nhưng vẫn như cũ không đứng dậy, nhìn chằm chằm bông tuyết bay từ trên trời xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

“Tiểu Niệm.” Những bông tuyết trong mắt Thẩm Niệm rơi xuống, Thẩm Sùng Sơn cuối cùng mở miệng, nói: “Cha hy vọng năm sau con có thể quay về sống, người một nhà nên ở bên nhau.”

“Không được.” Thẩm Niệm nói: “Con ở trường khá tốt.”

“Con có phải thấy cha bởi vì Cố Chấp mà không cần con?”

Thẩm Niệm lắc đầu: “Không có.”

Thẩm Sùng Sơn còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Thẩm Niệm ngắt lời, anh nhìn Thẩm Sùng Sơn nói: “Cha, cha không cần quan tâm đến cảm xúc của con, không cần cảm thấy có lỗi với con, càng không cần cẩn thận, chúng ta là cha con, không phải người xa lạ.”

Không phải người xa lạ? Thẩm Sùng Sơn như bị vạch trần, chợt nhận ra giữa Thẩm Niệm và ông vừa thân thiết vừa xa lạ.

“Con không có mặt trái cảm xúc nào vì Cố Chấp, ngược lại, con rất cảm kích cha.” Thẩm Niệm nói.

Thẩm Sùng Sơn chưa bao giờ nghĩ đến những lời này, cứ thế nhìn Thẩm Niệm không nói nên lời. Thẩm Niệm không trả lời ngay sự nghi ngờ của ông, thay vào đó nhắc đến một người mà trước đây chưa từng nhắc đến.

“Con không biết tại sao hai ngày nay con cứ mơ thấy mẹ.” Thẩm Niệm nói: “Đã bốn năm, không biết bà ấy thế nào rồi.”