Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp rời đi hơn một tuần, mãi cho đến trước năm học một tuần mới trở về, Thẩm Niệm không ở nhà, anh đi sớm về trễ đi học thêm, cộng thêm bài tập về nhà của mình trong kỳ nghỉ đông, cũng rất bận rộn.
Buổi tối về đến nhà trời đã tối om, trong phòng bếp có đèn cùng tiếng cười nói, lúc này Thẩm Niệm mới biết Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp đã về.
Trên đường về anh kỳ thật đã đói bụng, thậm chí còn nghĩ xem nên ăn gì, anh muốn chiên mấy cái bánh bao để ăn, lúc dậy sớm rời đi thì còn hai cái, thế là vừa đủ, nhưng bây giờ anh đứng ở khoảng sân nhỏ, cảm thấy mình không đói bụng nữa.
Anh không biết nên thế nào đi ăn bữa cơm này, nên mang biểu cảm gì khi gặp họ.
Anh đứng trong sân ước chừng mấy phút, quần áo lạnh thấu, đứng không nổi nữa, sợ ở lại sẽ phát sốt, Thẩm Niệm không muốn tự làm khó chính mình, sớm muộn gì phải gặp, tránh không khỏi.
Thẩm Niệm đi đến phòng phía Tây, tiếng cười nói trong nhà ăn gián đoạn, Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp đồng thời nhìn lại đây.
“Cha.” Thẩm Niệm chào hỏi.
Gần hai tháng không gặp, cuộc chia ly không mấy dễ chịu, giờ khắc này gặp mặt xa lạ cùng khó xử đều có, Thẩm Sùng Sơn không được tự nhiên nhưng vẫn cười:
“Đi đâu vậy? Cha thấy hành lý con ở trong phòng, nghỉ phải không?”
“Ừm.” Thẩm Niệm nói: “Con giúp các bạn học thêm.”
Thẩm Sùng Sơn gật đầu đứng lên: “Ăn không? Cùng ăn một chút nhé?”
Từ lúc Thẩm Niệm bước vào nhà ăn, ánh mắt Cố Chấp vẫn luôn nhìn anh, không biết có phải Thẩm Sùng Sơn nói gì với hắn không, hay hắn hài lòng vì hai tháng anh không quay về, hoặc là anh trước khi rời đi không có gì uy hϊếp hắn, tóm lại yếu tố bất thường trong mắt Cố Chấp khi anh nhìn gần như đã biến mất, không biết nó có xuất hiện trở lại khi anh quay về hay không.
Thẩm Niệm hẳn cảm thấy đói bụng, lúc này lại lắc đầu:
“Con đã ăn cơm ở nhà bạn học, hai người ăn đi, con về phòng trước.”
Nói xong Thẩm Niệm xoay người rời đi, Thẩm Sùng Sơn cũng không khuyên anh ở lại, nhưng khi ngồi vào bàn ông không ăn, Cố Chấp nhìn vẻ mặt Thẩm Sùng Sơn không nói gì, tâm tình có điểm tệ.
Thẩm Niệm không biết Cố Chấp cảm thấy thế nào, về phòng anh chỉ cảm thấy buồn bực, dù cho trước đó ở nhà không vui, bây giờ lại khiến anh khó thở, chẳng qua anh thử khiến chính mình xem nhẹ mọi chuyện.
Chờ đi học thì tốt rồi, sau khi đi học anh lại có thể ở trường.
Trưởng thành sẽ không sao, chờ trưởng thành anh sẽ có nhà riêng.
Chẳng sợ chỉ là nhà của mình anh.
Ngày hôm sau Thẩm Niệm rời giường chuẩn bị ra cửa, Thẩm Sùng Sơn đứng làm bữa sáng, thấy anh chuẩn bị tươm tất, ông có chút kinh ngạc:
“Muốn ra ngoài?”
“Dạ.” Thẩm Niệm nhàn nhạt trả lời: “Dạy kèm bạn cùng lớp, buổi tối trở về.”
Nói xong Thẩm Sùng Sơn chưa kịp hỏi gì thì Thẩm Niệm đã ra khỏi cửa.
Mãi cho đến Tết, Thẩm Niệm cứ như vậy, không bao giờ ở nhà cho dù thỉnh thoảng không đi dạy kèm, phần lớn thời gian Thẩm Niệm đều ở trong phòng của mình hoặc đến thư viện, ít khi đối mặt với Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp.
Ở giống như trở lại, rồi lại giống như không có trở về.
Anh chỉ xuất hiện khi Thẩm Sùng Sơn kêu anh ăn cơm, Thẩm Sùng Sơn làm cơm thì sau khi ăn xong anh rửa bát, như thể muốn cùng Thẩm Sùng Sơn bọn họ phân chia rành mạch.
Cho dù lúc trước thua thiệt trả không được, lúc sau không muốn mắc nợ càng nhiều.
Đêm giao thừa, Thẩm Niệm không ra ngoài cũng không trốn trong phòng, điều đó không thích hợp, anh vốn muốn giúp Thẩm Sùng Sơn dọn dẹp sân, nhưng Cố Chấp giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thẩm Sùng Sơn, một tấc cũng không rời, náo nhiệt đến mức không có ai có thể chen vào được.
Vì thế Thẩm Niệm dọn dẹp trong phòng, làm xong Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp làm sủi cảo, Thẩm Sùng Sơn là người làm, Cố Chấp nhìn như hỗ trợ, nhưng lại quấy rối, Thẩm Sùng Sơn trên mặt lại nở nụ cười, xem ra Cố Chấp có quậy thế nào cũng không thành vấn đề.