Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 16-3: Bí mật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Tiểu Tiểu mắng thằng nhãi ranh chuẩn bị chạy tới đánh Lương Thu, Lương Thu không muốn bị đánh nên bỏ chạy, Thẩm Niệm nhìn hai mẹ con chơi đùa, đột nhiên cảm thấy mình chữa khỏi, nếu bên cạnh không có Lương Thu hạnh phúc thế này, chắc có lẽ anh sẽ không tin trên thế giới này có kẹo.

Mà viên kẹo này đang ở bên cạnh anh, chỉ cần cuộc đời cảm thấy cay đắng, liếʍ một chút liền có thể thấy có sức lực.

Cơm ăn rất ngon, Thẩm Niệm không muốn ăn đều ăn được một chén, cơm xước xong theo bản năng đi rửa bát lại bị Tô Tiểu Tiểu cản lại:

“Đứa nhỏ này…… Con không nghe lời dì Tô nói phải không? Ở nhà dì cũng như nhà con vậy, đừng lúc nào cũng nghĩ đến làm việc, thân thể không khỏe thì đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Tiểu Tiểu mà cương ngạnh lên thì ai cũng phải chịu, Thẩm Niệm không cố chấp nữa, nói cảm ơn xong quay về phòng, Lương Thu bị Tô Tiểu Tiểu bắt làm nô dịch trong bếp dọn dẹp chén đũa, vì vậy Thẩm Niệm bước vào phòng đã nghe thấy Tô Tiểu Tiểu bất lực thở dài:

“Tại sao một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại không làm cho ông Thẩm đau lòng? Thẩm Sùng Sơn mắt mù sao?”

“Ừm.” Lương Thu nhàn nhạt phụ họa: “Mẹ, hiếm khi con và mẹ có cùng quan điểm về một việc.”

Thẩm Niệm nhẹ nhàng đóng cửa lại.

——

Trời đã khuya, Thẩm Niệm lại ngủ không được.

Không biết có phải do anh ngủ liên tục một ngày một đêm hay không, mặc dù thân thể rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ, Thẩm Niệm không gây ra tiếng động cũng không đứng dậy, cứ như vậy nhìn rèm cửa kéo kín mít, còn có ánh sáng nghịch ngợm từ khe hở chui vào, Thẩm Niệm nhìn hồi lâu.

Lương Thu có lẽ sợ anh ngủ say nên lúc đứng dậy rất cẩn thận, Thẩm Niệm thế cậu khó chịu, nói câu:

“Cậu di chuyển.”

Âm thanh đột ngột vang lên làm Lương Thu hoảng sợ, thầm mắng một tiếng, bật đèn ngủ lên nhìn khuôn mặt không hề buồn ngủ của Thẩm Niệm: “Cậu không ngủ à?”

“Ừ.” Thẩm Niệm trả lời: “Ban ngày ngủ nhiều, hiện tại ngủ không được.”

Lương Thu không nói gì đi vào toilet, khi cậu quay lại, Thẩm Niệm đã ngồi dậy vẫn đang nhìn chằm chằm bức màn, Lương Thu nhìn theo tầm mắt của anh, cảm thấy không có gì thú vị để xem.

Thẩm Niệm không ngủ, Lương Thu không thể ngủ, nếu không cậu sợ Thẩm Niệm sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng trở lại giường nhưng cậu không nằm, cứ như vậy nhìn cái ót của Thẩm Niệm, hỏi:

“Nếu cậu ngủ không được, có muốn kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra không? Đem tôi tức chết đến không thể ngủ được cùng cậu.”

Đã xảy ra cái gì? Kỳ thật chỉ là chuyện nhỏ, một cái pháo, một chiếc áo khoác, một cái yêu cầu thông cảm, đều không phải chuyện lớn gì, Thẩm Niệm thậm chí nhớ không nổi chuyện bắt nguồn từ đâu, không có gì để nói.

Nhưng Lương Thu bộ dạng không muốn ngủ khiến Thẩm Niệm cảm thấy không thể không nói, thế là anh nảy ra ý định nói cái khác, muốn vạch trần bí mật đã chôn giấu trong lòng nhiều năm.

Anh chưa chắc chính mình có điểm không lý trí, nhưng phút chốc xúc động một lần cũng không sai, vì thế anh không chịu được sự thôi thúc trong lòng, vẫn là nói.

“Tôi nói cho cậu một bí mật.” Thẩm Niệm quay đầu nhìn Lương Thu.

Vẻ mặt Lương Thu không vì sắp biết bí mật của Thẩm Niệm mà vui vẻ, ngược lại cau mày: “Thẩm Tiểu Niệm, cậu đối với tôi lại có bí mật.”

Thẩm Niệm nở nụ cười: “Hình như rất không công bằng, dù sao tôi cũng biết cậu mấy ngày táo bón.”

Lương Thu trừng mắt nhìn anh: “Việc tôi tức giận vì cậu đang giấu tôi điều gì đó hoàn toàn phụ thuộc vào bí mật của cậu lớn đến mức nào, nói xem có đáng giá để tha thứ hay không.”

“Tôi cảm thấy cậu sẽ không trách tôi đâu.”

“Mau nói.” Lương Thu nói: “Tiêu chuẩn đánh giá ở trong tay tôi.”

Thẩm Niệm không lập tức mở miệng, như thể rất khó mở miệng, anh lại quay đầu nhìn về phía đèn, mấy giây sau mới nói:

“Cha tôi và tôi…… Không cùng huyết thống.”

Lương Thu nghe câu này liền quay người cầm chiếc điện thoại trên bàn đầu giường lên xem mấy giờ, những lời này chấn động Lương Thu quá lớn đến mức tay run run khi cầm điện thoại rồi rơi xuống đất.

Không để ý nhặt, cậu theo phản xạ nhìn về phía Thẩm Niệm, mất mấy giây tìm lại giọng nói của mình, lúc nói chuyện cậu vẫn còn khϊếp sợ:

“Cậu nói gì cơ?”

Thẩm Niệm quay đầu nhìn Lương Thu:

“Ông ấy không phải cha ruột của tôi, tôi biết điều đó khi tôi 10 tuổi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »