Trở về nhà sau hai tháng, Thẩm Niệm vốn định đợi đến hết tết mới quay lại trường học, nhưng hôm nay ở nhà khó chịu khiến anh cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, không chần chờ mà quay lại trường học, đi quá gấp đến nỗi không kịp mặc áo khoác, đến khi nhận ra thân thể không thích hợp thì đã sốt cao.
Anh cảm thấy chuyện này do anh tự chuốc lấy, cũng chẳng trách người khác.
Kỳ nghỉ, người trong ký túc xá đều về nhà, chỉ có một mình Thẩm Niệm, anh sợ bệnh tình càng ngày càng nặng, không ai biết anh hôn mê trong phòng, tự mình đi ra tiệm thuốc mua, sau uống thuốc liền bắt đầu ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh cũng không xác định được thời gian, khi anh tỉnh là buổi chiều thứ hai, người trong trường đều đã trở lại.
Bạn cùng phòng đã thói quen Thẩm Niệm kỳ nghỉ không về nhà, lúc này hiếm khi thấy anh nằm ở trên giường, nên hỏi anh có khỏe chịu không, Thẩm Niệm vô lực vẫy tay:
“Không có, tôi chỉ buồn ngủ thôi.”
“Vậy cậu ngủ đi, chúng tôi sẽ giảm tiếng ồn.”
Bạn cùng phòng đều rất dễ hòa hợp, nhưng Thẩm Niệm lại ngượng ngùng không để mọi người tiếp nhận mình, anh sẽ cảm thấy tội lỗi, cho nên dù cả người bủn rủn anh vẫn cố gắng đứng dậy, anh nằm trên giường một ngày một đêm, lúc này vừa đói vừa mệt, lúc xuống giường suýt nữa té khỏi thang, may mà thang không cao lắm, không bị va vào.
Thẩm Niệm đi vào toilet, lúc ra ngoài vô tình nhìn thấy Lương Thu: “Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì à?”
Lương Thu vốn lo lắng Thẩm Niệm lần này về nhà sẽ có chuyện xảy ra, cậu sợ Thẩm Sùng Sơn cầu hòa chỉ là nhất thời, Thẩm Niệm vẫn chịu ủy khuất nên không đợi được đến ngày mai, hôm nay nghĩ tới nhìn xem, còn chưa kịp nói ra lời tra hỏi thì nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Niệm khác hẳn ngày thường:
“Cậu làm sao vậy?”
Thẩm Niệm đang muốn nói không sao, Lương Thu đã đi tới trước mặt anh, giơ tay sờ lên trán anh: “Cậu biết cậu sốt không? Nóng đến có thể chiên cả trứng gà.”
Thẩm Niệm bị câu nói của cậu làm cho cười: “Làm gì nghiêm trọng như vậy?”
Mặc kệ có thật chiên trứng được hay không, Lương Thu cũng không để anh tiếp tục thế này, cậu đi đến bên giường lấy quần áo cho anh mặc vào, sao đó mang theo anh rời đi, thuận tiện chào hỏi bạn cùng phòng:
“Thẩm Niệm tối nay không về, quản lý tới, các cậu giúp nói một tiếng.”
Lương Thu mang Thẩm Niệm đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể anh là 39 độ 2, Lương Thu cũng lười nói, khi bác sĩ truyền nước biển, Lương Thu còn nghiến răng nghiến lợi nói câu:
“Khỉ khô.”
Giọng điệu như vậy khiến bác sĩ không khỏi ghé mắt, hỏi câu: “Con cùng bạn có thù gì à?”
Thẩm Niệm cười không nói gì, Lương Thu lễ phép đáp lại:
“Ò, không đội trời chung.”
Lời nói tàn nhẫn, mà khi Thẩm Niệm thật sự nhận kim tiêm, Lương Thu chạy đến túi tiện lợi mua một cái túi chườm nóng, đi lấy nước nóng mang về đặt ống truyền chất lỏng vào túi chườm nóng, vậy khi vào cơ thể sẽ không quá lạnh, Thẩm Niệm cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Người phát sốt đều thực lười, không có sức lực, Thẩm Niệm cũng vậy, anh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn động tác của Lương Thu, khi Lương Thu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của anh:
“Nhìn cái gì?”
Thẩm Niệm nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Lương Thu hừ một tiếng, không để ý đến anh.
Lương Thu không biết Thẩm Niệm đã ngủ rồi, muốn cho anh ngủ một lát, thời gian cũng cảm giác trôi nhanh, nhưng Thẩm Niệm đã ngủ quá lâu, mặc dù hiện tại vẫn hôn hôn trầm trầm, lại không buồn ngủ, ngược lại thấy đói bụng.
Anh đã một ngày không ăn gì.
Nhưng khi đối mặt Lương Thu, Thẩm Niệm không thể nói để nhờ cậu mua cơm cho anh, vì vậy chịu đựng, thậm chí còn muốn tăng thêm tóc độ trôi nhanh, Lương Thu vỗ nhẹ vào tay anh:
“Không cần loạn? Không gấp.”