Thẩm Niệm nghe vậy nhìn Thẩm Sùng Sơn, nhất thời không biết nói gì. Anh chỉ nói có hai câu, sao lại thành kẻ không buông, hùng hổ dọa người?
Kỳ thật Thẩm Sùng Sơn nói không sai, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, không có gì ghê gớm, anh không phải không có quần áo để mặc, cũng không cùng Cố Chấp so đo, anh chỉ cảm thấy đây chính là bộ quần áo đầu tiên Thẩm Sùng Sơn mua cho anh và đích thân mang đến trường, anh trân trọng nó đến mức ở trường không mặc.
Có chút đáng tiếc thôi.
Thẩm Sùng Sơn không nghĩ gì cả, ở trong mắt ông đó chỉ là một bộ quần áo, thậm chí không đến mức cùng Cố Chấp lý luận vài câu.
Khó chịu sao? Kỳ thật…… Cũng ổn.
Anh trở về với thiện ý và lòng tốt, đối thù địch cùng ủy khuất cũng chuẩn bị, anh không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy, nhưng đến mức anh còn chưa cảm thụ sự hòa hợp giữa anh và Thẩm Sùng Sơn, lại thành như bây giờ.
Thẩm Niệm im lặng làm Thẩm Sùng Sơn ý thức điều gì, ông muốn nói một lời để cứu vãn nhưng Thẩm Niệm không cho ông cơ hội, anh đột nhiên muốn biết một vấn đề, một vấn đề anh suy nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, anh nhìn Thẩm Sùng Sơn:
“Cha, cha cùng Cố Chấp rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lúc này Thẩm Sùng Sơn trực tiếp thay đổi sắc mặt, đó là một loại hổ thẹn cùng bối rối, Thẩm Niệm biết vấn đề này không dễ trả lời, hoặc là nói anh sẽ không nghe được đáp án, một số vấn đề anh nên hỏi, nếu không ngay cả vấn đề này cũng vô ích.
“Cố Chấp……” Thẩm Niệm muốn tìm cách khéo léo để nói ra nhưng nhất thời không tìm được, đành nói thẳng: “Là con ruột của cha sao?”
Lần này không chỉ Thẩm Sùng Sơn ngay cả Cố Chấp đều ngẩng đầu kinh ngạc, làm như không hiểu vì sao Thẩm Niệm hỏi vấn đề này.
“Tiểu Niệm, Con nghĩ gì vậy? Cố Chấp không phải con của cha, nó là…… con trai bạn tốt của cha.” Thẩm Sùng Sơn gần như hoảng loạn giải thích: “Cha chỉ là…… Tiểu Chấp cuộc sống trước kia không tốt lắm, cha muốn đối xử tốt với nó…….”
Giờ khắc này Thẩm Niệm tin tưởng lời Thẩm Sùng Sơn nói, chính vì tin tưởng nên anh có chút thất vọng, nếu Cố Chấp là con của Thẩm Sùng Sơn, ông đối xử với Cố Chấp như vậy cũng đúng, thậm chí Thẩm Niệm sẽ loại bỏ sự không công bằng mà anh cảm thấy.
Suy cho cùng Thẩm Niệm không phải con ruột.
Nhưng Cố Chấp cũng không phải, hai người chênh lệch có chút lớn không phải sao? Thẩm Niệm không hiểu, chỉ gì không thể khóc nên không có kẹo ăn sao?
“Tiểu Niệm.” Thẩm Sùng Sơn giọng điệu có chút vội vàng: “Vừa rồi cha nói hơi quá, con đừng ghi nhớ trong lòng, cha cũng sốt ruột……”
“Cha……” Thẩm Niệm ra tiếng ngắt lời xin lỗi của Thẩm Sùng Sơn, nhưng sau khi ngắt ngang anh không biết nói gì, lại nhớ tới những lời Thẩm Sùng Sơn nói ở trong bếp ‘sau này cha sẽ làm tốt hơn’, tức khắc anh cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Sùng Sơn: “Cha, thà rằng cha đừng bao giờ cho con hy vọng.”